Vừa tới khách sạn Quân Duyệt đã thấy tất cả mọi người ngã lăn ra đất, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn.
Chỉ có ba người Đan Chiến, Đan Thiến và Lỗ Sâm là đang đứng.
“Đúng là mạnh thật.”
Lỗ Sâm không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh.
“Tôi đã sớm nghe đến đại danh của Hắc Long, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền”
“Đúng vậy.” Đan Chiến cũng mở miệng nói: “Quá mạnh, thực lực vô địch thiên hạ, y thuật có một không hai trên thế giới, không hổ danh là Hắc Long.”
“Ba” Đan Thiến đứng trơ mắt nhìn Đan Chiến.
Lúc này, khuôn mặt của Đan Chiến hiện lên vẻ khó xử, ông ta lại nói: “Cậu ta là Hắc Long, ba còn có thể làm gì nữa, đi thôi, chúng ta đi về trước”
Ở bên ngoài khách sạn.
Đường Sở Vi vẫn không chịu rời đi.
Cô biết thực lực của Giang Cung Tuấn, mấy người này hoàn toàn không thể đánh lại anh, điểu cô lo lắng là Giang Cung Tuấn lại làm loạn lên, khiến cho nhà họ Đường phải liên tục gặp họa.
Ngay lúc cô đang hết mực lo lắng thì Giang Cung Tuấn đi ra.
Anh đang ngậm một điếu thuốc lá ở trong miệng, hai tay anh thì đút vào trong túi quần, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
“Chồng… Đường Sở Vi nhanh chóng bước tới chỗ anh rồi lo lắng hỏi: “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”
Giang Cung Tuấn khẽ cười và đáp: “Làm sao có chuyện gì được, đi thôi, chúng ta quay về”
“Anh, anh không đánh ai đấy chứ?”
“Đánh người nào cơ, đây là xã hội tuân theo pháp luật, anh nói lý lẽ với bọn họ, bọn họ cũng đều là người văn minh nên có thể hiểu được, bây giờ thì không sao rồi” Giang Cung Tuấn nói với vẻ mặt đầy thờ ơ.
Đường Sở Vi cảm thấy không tin lắm, cô muốn vào đó xem một chút.
“Đừng xem, chúng ta trở về thôi.”
Giang Cung Tuấn nhanh chóng lôi Đường Sở Vi đi, đồng thời anh còn nói với Hà Nhược Loan: “Hà Nhược Loan, em tự mình bắt xe về đi, anh không tiễn em được”
“Tạm biệt chị Sở Vi, bái bai anh rể”
Hà Nhược Loan vẫy tay với hai người họ.
Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vĩ đi tới bãi đậu xe ở gân đó rồi lái xe trở về.
Trên đường trở về, cô liên tục hỏi anh.
Giang Cung Tuấn vẫn luôn nói: “Em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, anh không đánh ai cả”
Nghe Giang Cung Tuấn nói như vậy thì Đường Sở Vi cũng cảm thầy yên tâm.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, đám người Nguy Viễn Hiên, Hứa Tùng, Hứa Khải, La Yến Phong và Trương Thành Trung đều bị đưa đến bệnh viện.
Cũng cùng lúc đó, người nhà họ Ngụy, người nhà họ Hứa, người nhà họ La, người nhà họ Trương đều đang tụ lại ở trong bệnh viện.
“Tình hình của cậu Hứa rất không khả quan, không biết là đã có chuyện gì xảy ra với cậu ãy, mà một số chức năng trong cơ thể cậu ấy đã bị thoái hóa một cách nhanh chóng, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì cậu ấy sẽ không sống nổi qua một tuần”
“Cơ thể của cậu Ngụy đang hết sức tệ, một số bộ phận đã có dấu hiệu ngừng làm việc “
Khi hai người thuộc gia tộc lớn nghe thấy lời bác sĩ nói thì đều tức giận đến tím người.
“Giang Cung Tuấn phải chết”
“Bác tôi chết thảm ở trong tay anh ta, bây giờ anh họ tôi còn bị trọng thương phải nằm trong phòng bệnh. Lúc này đây, ngay cả ba tôi cũng bị anh ta giở thủ đoạn thâm độc, nếu tôi không giết anh ta thì tôi nuốt không trôi cục tức này”
Hai người của gia tộc lớn cũng đều tuyên bố muốn giết chết Giang Cung Tuấn.
Thế nên hai bên gia tộc lớn đã nhanh chóng bàn bạc.
Cuối cùng bọn họ quyết định dùng đến pháp luật để đối phó với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đã không còn là Hắc Long nữa, việc anh ra tay đánh người ở khách sạn Quân Duyệt đã bị máy quay quay lại rõ ràng.
Thế là hai người bên hai gia tộc lớn đã vội vàng đi báo cảnh sát.
Cảnh sát đi đến khách sạn và thu thập bằng chứng.
Sau khi đã lấy được chứng cớ xác thực thì cảnh sát lên đường tới nhà họ Đường để bắt người.
Giang Cung Tuấn quay về nhà.
Hà Diệp Mai và Đường Bình đi tới bệnh viện để thăm Đường Tấn cũng đã quay trở về.
Mà Ngô Mịch thì vẫn luôn ở bệnh viện để chăm sóc cho Đường Tấn.
Người trong nhà đang ngồi ở trong phòng.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
Thấy vậy, Đường Sở Vi đứng dậy và đi ra mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra thì cô đã lập tức trợn trừng mắt.
Lúc này có không ít cảnh sát được trang bị vũ trang đang đứng trước cửa, những người này vừa giương súng vừa cầm đồ đỡ.
Một nam cảnh sát trung niên đưa ra một tờ giấy bắt giữ và lạnh lùng nói: “Đây là lệnh bắt giữ, Giang Cung Tuấn có ở nhà không?”
“A, có, có ạ”
Đường Sở Vi bị đám người này làm cho sửng sốt, cô gật đầu lia lịa.
“Lên”
Lúc này, nam cảnh sát trung niên ra lệnh.
Một số cảnh sát nhanh chóng xông vào.
Thấy cảnh tượng như vậy, Hà Diệp Mai và Đường Bình lập tức cảm thấy hoảng hốt, bọn họ vội vã giơ tay lên.
Giang Cung Tuấn đang ngồi hút thuốc ở trên ghế sô pha, thấy cảnh sát xông vào thì anh không khỏi cau mày.
“Giang Cung Tuấn, anh bị nghỉ có dính líu đến việc cố tình gây thương tích cho người khác, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến để phối hợp điều tra”
Nam cảnh sát trung niên vừa mở