Thấy thanh kiếm dài sắc bén này, Giang Ly trở nên kích động.
Đây là Hình Kiếm.
Hình Kiếm đại diện cho luật hình pháp của nước Đoan Hùng, có thanh kiểm này trong tay thì muốn xét xử ai cũng được.
Chỉ có một người mới có thể sử dụng thanh kiếm này.
Người đó chính là Giang Cung Tuấn.
Mặc dù Giang Cung Tuấn đã bị cách chức, nhưng thanh kiếm này vẫn chưa bị thu lại.
“Nó, nó là cái gì vậy?” Khi Đường Sở Vi thấy thanh kiếm trong tay Giang Ly, cô đã không nhịn được mà hỏi.
“Không, không có gì đâu” Giang Ly lập tức lắc đầu, sau đó cô ấy vội cất thanh kiếm, dùng miếng vải đen bọc nó lại.
Tuyệt đối không thể mang thanh kiếm này đi cứu Giang Cung Tuấn được.
Cô ãy đã tiếp thu rất nhiều tri thức nên cô ấy biết thanh kiểm này đại diện cho điều gì, nó là đại diện cho luật hình sự, có thể giúp vài người thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp, cũng có thể giúp một số người không bị luật pháp trừng trị.
Sự tồn tại của thanh kiếm này thật sự rất đặc biệt.
Năm đó, khi nước Đoan Hùng được dựng lên, có rất nhiều tướng quân đã hợp lại xin hủy bỏ thanh kiểm này.
Nhưng cuối cùng vua Đoan Hùng vẫn quyết định giữ lại thanh kiếm này.
Cô ấy biết nếu bây giờ dùng thanh kiếm này để đi cứu Giang Cung Tuấn, nó sẽ trái với quyên lực mà Hình Kiếm đại diện, một khi bị người khác nảm thóp thì sẽ khá phiên phức.
“Sở Vi, cô yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh Giang ra.”
Cô ấy cất thanh kiếm trở lại.
Bây giờ, người có thể cứu Giang Cung Tuấn chỉ có thể là Tiêu Dao Vương thôi.
Sau khi cất thanh kiếm xong, cô ấy nói tiếp: “Sở Vi, cô đi về trước, tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến”
Vừa nói xong, cô ấy lập tức đi ra ngoài.
Cô ấy lái xe tới quân khu, sau khi đã tới trước cổng quân khu thì cô ấy bị người khác chặn lại.
Cô ấy chỉ có thể gọi điện thoại cho Ngô Huy, kể rõ tình huống.
Ngô Huy cũng đã thức dậy.
Nghe cô ấy kể Giang Cung Tuấn đã bị cảnh sát bắt xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm vì còn tưởng là anh đã xảy ra chuyện gì lớn.
Anh ta không thèm đếm xỉa tới mà trả lời: “Không sao đâu, cho dù anh Giang đã nghỉ việc, nhưng anh ấy đã từng là Hắc Long, vì quốc gia mà lập được chiến công hiển hách, hơn nữa anh Giang còn có Hình Kiếm, kiếm này có thể giúp anh ấy thoát khỏi một số luật hình sự, nó cũng là món quà khen thưởng mà vua Đoan Hùng đã ban tặng cho anh ấy, thừa nhận chiến công của anh ấy”
“Anh Ngô Huy, nó chính là Hình Kiếm đó, nó đại diện cho quyền hình luật tối cao của Đoan Hùng, này là để xét xử tội nhân, chứ không phải là dùng để tự cứu bản thân. Bây giờ tình huống của anh Giang rất nguy hiểm, không biết có bao nhiêu nhân vật lớn đang dòm ngó anh ấy, nếu giờ mà sử dụng Hình Kiếm thì khó tránh khỏi việc bị nắm thóp”
Giang Ly phân tích lợi và hại.
“Hay giờ chúng ta để Tiêu Dao Vương ra mặt đi, tôi đang ở trước cổng quân khu, nhưng mà lại bị người ta chặn lại rồi”
Ngô Huy suy nghĩ một chút, anh ta thấy những gì mà Giang Ly cũng có lý, trong thời điểm then chốt vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Thế là anh ta gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
Sau khi Tiêu Dao Vương biết được chuyện này, ông ta nhanh chóng mời Giang Ly vào quân khu.
Ở trong quân khu, tại phòng làm việc của Tiêu Dao Vương.
Giang Ly kể hết sự tình cho ông ta nghe.
Tiêu Dao Vương lộ ra vẻ mặt đầy nghiêm trọng, ông ta nói: “Quả thật là bây giờ không thích hợp để sử dụng Hình Kiếm, thanh kiếm này quá đặc biệt, nếu như dùng thanh kiếm này để tự cứu bản thân, khó tránh khỏi việc sẽ bị người nắm được cán. Nếu người ở thủ đô đồng loạt báo lên, yêu cầu phía trên thu hồi Hình Kiếm, vậy thì Giang Cung Tuấn sẽ lập tức mất đi phương án bảo toàn tính mạng cuối cùng”
“Đại tướng Tiêu Dao, ông nhất định phải cứu được anh Giang”
Tiêu Dao Vương có hơi bất lực, ông ta trả lời: “Được rồi, cô đi về trước.”
“Vâng”
Giang Ly xoay người rời đi.
Sau đó, Tiêu Dao Vương cử người ở trong quân đội đi điều tra xem rốt cuộc là Giang Cung Tuấn đã phạm phải tội gì mà bị bắt.
Không bao lâu, ông ta đã biết được đầu đuôi câu chuyện.
Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ông ta ra mặt, thế nên ông ta đã lập tức cử Hoặc Đổng đi tới bệnh viện, gặp người nhà họ Ngụy và người nhà họ Hứa.
Sau khi Hoắc Đổng nhận được lệnh từ ông ta thì anh ta lập tức thay một bộ đồ bình thường và đi tới bệnh viện.
Tại bệnh viện, trong căn phòng bệnh.
Ngụy Viễn Hiền đang hấp hối nằm ở trên giường.
Ông ấy mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng bây giờ trông ông ấy cũng rất già yếu rồi, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, còn vẻ mặt của người nhà họ Ngụy thì tràn đầy lo lắng.
Lúc này, có người đi vào và nói: “Tổng giám đốc Ngụy, có người xin được gặp, là Hoắc Đổng ở quân khu”
“Để, để cậu ta vào” Ngụy Viễn Hiền mở miệng, giọng nói của ông ấy nghe rất yếu ớt.
Rất nhanh, Hoắc Đổng đã đi vào.Anh ta liếc nhìn Ngụy Viễn Hiền đang nằm ở trên giường bệnh một chút, rồi