Đường Sở Vi đi dạo một vòng ở thành phố Y.
Các phòng khám lớn ở thành phố Y đều rất đông, người xếp hàng ngoài cửa thành một đoàn dài.Đặc biệt là đoàn người chi chít xếp hàng ở Bách Thảo Đường, phòng khám Trường Sinh, phòng khám Thiên Quân. Toàn bộ trên dưới các phòng khám đều bận túi bụi.
“Con khốn Đường Sở Vi”..
“Cô còn có thể ác đến như vậy à? Số lượng người đặt trước sắp vượt qua Phương Thanh Tâm của Bách Thảo Đường rồi”
“Đến cả những người có tiếng như ông Diêu, Mặc thần Y, quỷ thần Xuân Tử cũng bị cô bỏ lại phía sau.”
Đường Sở Vi đang đi dạo nhưng những người đi đường lại chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô.
Thậm chí có người còn chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng to.Vẻ mặt cô chết lặng.
Cái gì mà đồ khốn?
Cô nghỉ ngờ lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Trụng Y.
Vừa nhìn, trong nháy mắt cô đã trợn tròn mắt.
Số người hẹn khám của cô đã đạt đến hai hai trăm nghìn người, hơn nữa số người được điều trị đã vượt quá ba mươi nghìn người, xếp vị trí thứ nhất được người bệnh bỏ phiếu bình chọn.Việc này?
Cô trừng lớn mắt.
Ai làm vậy?
Là Giang Cung Tuấn làm sao?
Bây giờ cuối cùng cô cũng đã biết vì sao Giang Cung Tuấn lại chửi thề như vậy.
Thời gian còn chưa đến nửa ngày mà đã có hơn ba mươi nghìn người được điều trị. Cho dù toàn bộ hết thảy cả trăm bác sĩ của phòng khám Bách Thảo Đường cùng nhau điều trị thì cũng không được nhiều như vậy. Việc bôi bẩn này quá rõ ràng như vậy, sợ người khác không biết cô chơi bẩn sao?
Nghe được những lời chỉ trích và mắng mỏ của người đi đường, sắc mặt của cô xanh mét rồi cô cúi đầu xuống nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh đã về đến nhà thuốc Thế Kỷ.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ngưỡng cửa của nhà thuốc Thế Kỷ, như một bức tượng điêu khắc bằng gỗ, bất động và vô cảm.
“Giang Cung Tuấn.. “
Đường Sở Vi nghiến răng nghiến lợi đi tới.
“Anh xem chuyện tốt mà anh làm đi, anh có thể đừng bôi bẩn em rõ ràng như vậy nữa được chứ. Sợ người khác không biết được là em chơi bẩn sao?”
“Sở Vị, em nói cái gì, tại sao anh nghe chẳng hiểu gì cả?” Giang Cung Tuấn há miệng phun ra từng chữ một giống như một người máy.
“Anh…”
Sắc mặt Đường Sở Vi tái đi.
“Rốt cuộc anh đã tốn bao nhiều tiền để đi cửa Sau như vậy?”
Hiện tại nhà họ Đường đã không giống với ngày xưa nữa. Đến cả cơm cũng sắp không có mà ăn vậy mà Giang Cung Tuấn vẫn bỏ tiền đi tẩy trắng như vậy.
“Cho dù là vào top một trăm có được tư cách tham gia cuộc thi tiếp theo thì có tác dụng gì?
Anh không biết gì vê y thuật, cho dù có tham gia rôi thì cũng bị loại ngay lập tức sau đó làm trò cườ cho thiên hạ hay sao?”
Đường Sở Vi tức giận không ngừng chửi bới.
Đúng lúc này, Đường Lăng và những người khác cũng đã đến.
Bọn họ cũng là chạy đến sau khi thấy thứ hạng cực cao của Đường Sở Vi trên ứng dụng.
Bọn họ đều biêt là do Đường Sở Vi đã trả tiền cho nó.
Đường Mỹ Oanh nhìn Đường Sở Vi cười giễu cợt: “Đường Sở Vị, cô thật là thú vị, cười chết tôi rồi!”
Đường Thảo Nhi khom lưng cười: “Cười chết tôi mất, bỏ tiền ra để đi cửa sau, quả thực là đồ ngốc, cho dù có vào top một trăm thì sao? Đi tham gia cuộc thi y thuật cũng sẽ làm trò cười cho người khác”
Người họ Đường nhanh chóng chạy đến là để được cười hả hê.
Cười Đường Sở Vi là đồ ngốc.
Đường Sở Vi không nén được sự tức giận trên mặt.
Giang Cung Tuấn quá đáng ghét, làm ra nhiều chuyện như vậy để biến cô trở thành trò cười cho thành phố Tử Đằng.
Chính vào lúc này có một nhóm phóng viên chạy đến.
Máy chụp ảnh, máy quay phim quay chụp liên hồi về phía Đường Sở Vi.
“Đường Sở Vi, cho hỏi rốt cuộc cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể trèo lên được danh sách trên?”
“Nhà thuốc Thế Kỷ vắng vẻ như vậy nhưng số lượng người đặt trước của cô đã vượt quá con số hai trăm nghìn người, và số người được điều trị là hơn ba mươi nghìn người trong chưa đầy nửa ngày. Cô cũng quá lợi rồi!”
Một số phóng viên đặt câu hỏi.
Đường Sở Vi cảm giác mặt mình rất nóng, hận không thể tìm một lỗ để chui xuống.
Cô không nói một câu, cúi thấp đầu lâm lì bước đi.
“Ha ha”
Giang Cung Tuấn cười một cách máy móc, đứng dậy giống như một pho tượng gỗ điêu khắc từng bước từng bước rời khỏi nhà thuốc Thế Kỷ.
Giang Cung Tuấn tiêu tiền để Đường Sở Vi lên đầu danh sách. Điều này