Giang Cung Tuấn cười nhạt.
Anh nhắm mắt lại, không để ý đến Hứa Linh.
Anh nhìn người luôn luôn rất chuẩn, nhưng anh lại nhìn không thấu cô gái nhỏ này Hứa Linh.
Không biết trong lòng cô ta rốt cuộc lại muốn chút cái gì.
Trước đó quyến rũ anh như vậy.
Ngay sau đó lại nói sẽ không cướp chồng với Sở Vi đoạt.
May mẫn thay anh có sức tập chung tương đối mạnh, hơn nữa cũng rất trung thành với Sở Vị, không muốn lăng nhăng ở bên ngoài.
Nếu không thì, anh vẫn thật sự không cưỡng lại được sự quyến rũ của Hứa Linh, thật sự đi mở phòng với Hứa Linh.
Hứa Linh tới thật sự còn tốt.
Nếu là trêu đùa anh, đây đã có thể là mất mặt rồi.
Đã từng là năm đại tướng Đoan Hùng, đứng ở quyền thế kim tự tháp, hiện tại là ông chủ phía sau của tập đoàn Thời Đại, là cấp trên của Từ Thanh, há có thể mất mặt như thế.
Đêm qua một đêm anh không ngủ.
Anh nhắm mắt lại, rất nhanh cơn buồn ngủ liên ập tới, chìm vào trong mộng đẹp.
Hứa Linh lái xe đi tới bãi đỗ xe của tập đoàn Thời Đại.
Cô ta dừng xe, thấy Giang Cung Tuấn đã ngủ rôi, cũng không đành lòng quấy rầy anh.
Cô cứ như vậy chăm chú nhìn Giang Cung Tuấn dựa vào ghế dựa ngủ.
Giang Cung Tuấn lớn lên không được tính là đẹp trai, thậm chí có thể nói là có chút bình thường, nhưng Hứa Linh càng nhìn, càng cảm thấy Giang Cung Tuấn mê người.
Nhìn đến nhắm hai mắt ngủ cùng với Giang Cung Tuấn, cô sớm nắng chiều mưa.
Cô ta quay người lại, nhịn không được hôn lên khuôn mặt anh.
Còn chưa chạm đến môi Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai mắt nhìn nhau.
Đối mặt vài giây.
Hứa Linh bỗng nhiên hoảng hốt, trong nháy mắt mặt liền đỏ, nhanh chóng dịch ra, hít sâu một hơi, căng thẳng sửa sang lại đầu tóc mình.
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, “Làm gì?”
“Anh, trên mặt anh có cái gì, tôi muốn giúp anh lau sạch sẽ, không có ý gì khác, đừng nghĩ nhiều” Cô ta đỏ mặt mở miệng, nói xong liền xuống xe.
“Có sao?”
Giang Cung Tuấn sờ lên mặt mình, không phát hiện có thứ gì, cũng xuống xe.
Hai người đi đến thang máy.
Hứa Linh thật giống như là một đứa trẻ nhỏ phạm sai lầm, giống như người bị đánh bắt được nhược điểm, rất hoảng loạn, vẫn luôn cúi đầu không mở miệng nói chuyện.
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời.
mắt mặt liền đỏ, nhanh chóng dịch ra, hít sâu một hơi, căng thẳng sửa sang lại đầu tóc mình.
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, “Làm gì?”
“Anh, trên mặt anh có cái gì, tôi muốn giúp anh lau sạch sẽ, không có ý gì khác, đừng nghĩ nhiều” Cô ta đỏ mặt mở miệng, nói xong liền xuống xe.
“Có sao?”
Giang Cung Tuấn sờ lên mặt mình, không phát hiện có thứ gì, cũng xuống xe.
Hai người đi đến thang máy.
Hứa Linh thật giống như là một đứa trẻ nhỏ phạm sai lầm, giống như người bị đánh bắt được nhược điểm, rất hoảng loạn, vẫn luôn cúi đầu không mở miệng nói chuyện.
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời.
Cả đường không nói chuyện.
Hứa Linh đi đến tâng văn phòng cô ta.
Giang Cung Tuấn trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất, đi đến văn phòng chủ tịch, ngã vào trên sô pha liền ngủ thiếp đi.
Sau khi Hứa Linh đi đến văn phòng, lại không để tâm vào công việc.
Cô ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện của Giang Cung Tuấn.
“Ai, Hứa Linh ơi Hứa Linh, cô làm gì vậy, lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy”
Cô duỗi tay che đầu mình lại, vẻ mặt uể oải, lẩm bẩm tự nói: “Hiện tại anh ta đã kết hôn, vợ anh ta là chị em tốt của cô, là Đường Sở Vi, cô không thể suy nghĩ lung tung.
Cô ta không ngừng an ủi bản thân mình.
“Hứa Linh, cô đợi anh ta mười năm, cho dù kết hôn thì đã sao, hạnh phúc chính là phải bản thân mình tự đoạt lấy”
“Không phải, thuộc về cô chính là của cô, không thuộc về cô, bất luận như thế nào đi nữa đi cướp đoạt chưa chắc đã có tác dụng”
“Không đi cướp đoạt, sao có thể biết được có thuộc về cô không”
Hứa Linh rất rối rắm, không ngừng lẩm bẩm một mình.
Cuối cùng cô ta hỗn độn, không biết như thế nào cho phải.
Mà sau khi Giang Cung Tuấn ăn no, ngủ rất yên ổn.
Một giấc ngủ dậy, đã là 7 giờ tối.
Anh xoay người bò dậy, sờ sờ túi, nhưng trong túi rỗng tuếch.
“Tìm thuốc sao?”
Một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn nghe tiếng nhìn lại, cách đó không xa trên ghế phòng làm việc, một người phụ nữ đang ngồi, trong tay cô ta cầm một bao thuốc quơ quơ.
Trên người cô ta mặc một bộ váy áo màu đỏ, tóc màu đỏ xoăn lọn to, đây là một bộ váy áo cổ V thấp ngực, cổ áo có chút thấp.
“Hứa Linh, cô sao lại ở chỗ này?”
Giang Cung Tuấn đứng dậy, đi qua, lấy bao thuốc trong tay cô ta, móc ra một chiếc bật lửa, nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Đây là văn phòng chủ tịch, là khu vực làm việc của chủ tịch tập đoàn, lá gan của cô có chút to đó, lẽ nào muốn ngồi lên vị trí chủ tịch này?”
Hứa Linh nhấp miệng cười nói: “Bạn trai cũ của tôi là ông chủ của tập đoàn Thời Đại, tôi có làm hay không, còn không phải chỉ là câu nói của anh”
Giang Cung Tuấn nhìn thời gian, đã là 7 giờ tối.
“Tan làm rồi, làm gì không quay về đi?”
“Chờ anh đó, tôi gọi điện cho Sở Vi rồi, nói hôm nay mở cuộc họp, khuya anh mới trở về, hiện tại thời gian còn sớm, đi đến nhà tôi đi, nhà tôi chỉ có mình