Văn Tâm không ngờ rằng tới, Giang Cung Tuấn lợi hại như thế, sớm đã biết thân phận của cô.
“Nói đi” Giang Cung Tuấn nhìn cô.
Tuy rằng anh đã sớm đoán được thân phận của Văn Tâm.
Nhưng anh lại không biết Văn Tâm tiếp cận Ngô Huy, hoặc có thể nói là mục đích tiếp cận anh ta là qì.
Vốn dĩ anh còn muốn âm thâm quan sát một thời gian nữa.
Nhưng hiện tại xem ra, nha đầu này đối với Ngô Huy, dường như cũng không có ác ý, dường như cũng động lòng rồi, lúc này anh mới đem lời nói làm rõ.
“Văn Trường Phu là ba tôi.”
Văn Tâm không hề giấu giếm, nghịch ngợm cười, “Kỳ thật là tôi trốn chạy ra, ở Bắc cương quá nhàm chán, mới đến thành phố Tử Đằng”
Ngô Huy nghe xong sửng sốt.
Cô nhóc này lại có thể là con gái của năm đại tướng Trường Phu?
“Không tồi”
Giang Cung Tuấn vẻ mặt xán lạn ý cười, nhìn Ngô Huy, “Ngô Huy, anh cần phải nắm chắc vào, con gái của đại tướng, không biết bao nhiêu hào môn quý tộc đều muốn bấu víu vào cửa này để làm thân đâu”
“kKhụ khụ..” Ngô Huy xấu hổ cười.
“Được rồi, không quấy rây hai người nữa, tôi đi về trước.” Giang Cung Tuấn đứng lên muốn đi.
“Anh Giang.” Ngô Huy tức khắc mở miệng, vẻ mặt khẩn cầu.
“Hả?”
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta, tức khắc hiểu ý, lấy ra một điếu thuốc ném qua đó, nghĩ nghĩ, cảm thấy một điếu không đủ, Ngô Huy nghiện thuốc lá anh biết, một ngày hai bao.
Trực tiếp câm toàn bộ bao thuốc trong tay ném qua đó, thuận tiện còn ném bật lửa cho anh ta.
Văn Tâm lại nhận lấy, nghiêm mặt nói: “Không hút thuốc”
“Anh Giang, anh coi coi nha đầu này, đến cả thuốc lá đều không cho hút, dồn nén chết tôi rồi, anh đổi cho tôi một người chăm sóc khác đi.” Vẻ mặt Ngô Huy uể oải, mấy ngày nay, anh ta kìm nén muốn chết, ngóng trông Giang Cung Tuấn tới, anh ta mới có thể hút một điếu.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Cô nhóc, đừng quản quá nhiều, đàn ông hút thuốc uống rượu là rất bình thường, Ngô Huy rất thích hút thuốc, cô nhìn xem, cờ bạc và ma tuý anh ta đều không dính vào, hiện tại đến cả thuốc lá cũng không cho hút, anh ta sống còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Anh Giang, không phải tôi không cho, nhưng anh ta bị thương.”
Biểu cảm Giang Cung Tuấn lực bất tòng tâm, nhún vai, xoay người liên đi ra khỏi phòng bệnh.
“Cô nhóc, tôi hút một điếu, chỉ một điều thôi”
Ánh mắt Ngô Huy mong chờ nhìn Văn Tâm.
“Cái gì, anh gọi tôi là cái gì?” Văn Tâm tức khắc liên đen mặt.
“Cô Văn, cô Văn xinh đẹp”
Văn Tâm nhìn anh ta quả thật đáng thương, quả thật là nghiện thuốc lá, lúc này mới cho anh ta một điếu.
Cùng lúc đó, trong biệt thự nào đó thành phố Tử Đẳng.
Trong phòng khách trên sô pha, hai người đang ngôi.
Một người khoảng 50 tuổi, mặc một bộ quần áo giản dị, để một chòm râu, ông ta chính là người cho vay nặng lãi, Hàn Kim Thần chủ tịch hiệp hội y khoa Đại Lan.
Hàn Kim Thần ngồi đối diện với một người già đã cao tuổi, mặt mày nhăn dúm dó, con ngươi trũng sâu, hai mắt đục ngầu, giống như một ông già suy nhược, sắp bước vào quan tài.
Ông ta chính là Hồng Tứ người sáng lập trung tâm y tế Thái Thượng.
“Hồng quán chủ, Hắc Long đã giải được độc rồi, hơn nữa đêm qua cậu ta cũng tránh được một kiếp còn sống, ông cần phải nghĩ cách, không thể để cậu ta đi Đại hội Y học cổ truyền, như vậy sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta”
Một tia sáng loé lên trong đôi mắt vẩn đục của Hồng Tứ, liếc mắt nhìn Hàn Kim Thần một cái.
“Hàn lão đệ, Giang Cung Tuấn y thuật có một không hai trong thiên hạ, luận bàn với cậu ta không phải là nguyện vọng của anh sao, lần này đại hội y thuật chính là một cơ hội tốt, đánh bại Phương Vĩnh Cánh không xem như thần y chân chính, chỉ có đánh bại Giang Cung Tuấn, mới có thể được tính là thiên hạ đệ nhất thần y”
“Nói là như thế, nhưng lấy đại cục làm trọng”
Hàn Kim Thần quả thật rất muốn so tài cùng Giang Cung Tuấn.
Nhưng lần này vấn đề liên quan quá lớn, ông †a biết đúng chừng mực.
Hồng Tứ hơi dừng tay, nói: “Yên tâm đi, đã được sắp xếp bố trí, Giang Cung Tuấn tuyệt đối sẽ không đến tham gia đại hội y thuật”
Có những lời này của Hồng Tứ, Hàn Kim Thần liền có thể yên tâm rồi.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi bệnh viện, liền trở về nhà họ Đường.
Mới vừa bước vào cửa liền nghe thấy Hà Diệp Mai đang quở trách Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi tính cách nhu nhược, đối mặt với những lời quở trách của người nhà, cô luôn luôn đều là giữ thái độ trầm lặng.
“Sở Vi à, không phải mẹ nói con, hiện tại tình cảnh nhà họ Đường rất nghiêm trọng, Giang Cung Tuấn lại mượn bên ngoài mấy tỷ, cậu ta nào có năng lực trả lại tiền, tiền cậu ta vay còn chưa tính trong nhà chúng ta, trước khi chủ nợ tìm đến nhà, nhanh chóng ly hôn với cậu ta, con còn trẻ, còn có chút sắc đẹp, còn có thể tìm được người có tiền đại gia, rồi gả cho người có tiền, nhà họ Đường có thể xoay người rồi”
Đường Sở Vi rất buồn bực.
Mẹ khinh thường Giang Cung Tuấn, đã không phải một ngày hai ngày.
“Mẹ, Giang Cung Tuấn đã đang rất nỗ lực làm việc, mẹ cho anh ấy một chút thời gian được chứ”
“Làm việc có ích gì” Hà Diệp Mai đề cao đề-xi-ben, mắng quát: “Một tháng tiền lương mấy nghìn có thể có ích gì, có thể nuôi sống con sao, còn chưa đủ mua cho con một bộ đồ trang điểm”
Giang Cung Tuấn mở cửa bước vào nhà, đúng lúc nghe thấy mấy cái này.
Anh sờ sờ mũi, đi qua, trên mặt mang theo nét cười xán lạn: “Ba, mẹ, Sở Vi”
“Hừ”
Hà Diệp Mai nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có người con rể như anh vậy.
“Giang Cung Tuấn, mẹ em chính là như vậy, đừng để trong lòng” Vẻ mặt Đường Sở Vi áy náy.
Giang Cung Tuấn cười cười, không nhiều lời.
Đường Sở Vi lo lắng Hà Diệp Mai