Sau khi Đường Sở Vi đi xuống sân khấu.
Khai Hiểu Đình tiếp tục mở miệng: “Vị trí thứ hai là Phương Thanh Tâm của Bách Thảo Đường, Phương Thanh Tâm chính là cháu gái của Phương thân y, hai mươi năm gân đây, mỗi lân đến Đại hội Y học cố truyền, Phương thần y đều có thể đánh bại tất cả, còn Phương Thanh Tâm là trò giỏi hơn thây”
Mao Kiên nói: “Xin mời Phương Thanh Tâm.”
Phương Thanh Tâm đi lên sân khấu.
Cô ta mặc váy trắng, giống như con thiên nga trắng cao quý.
Cô ta nhận lấy microphone.
Khai Hiểu Đình cười hỏi: “Bác sĩ Phương, lân đầu tiên tham gia đại hội y học, đoạt được vị trí thứ hai trong vòng chung kết, vào lúc này cô cảm thấy thế nào?
Phương Thanh Tâm rất khiêm tốn nói: “Có thể giao lưu với nhiều tiên bối của giới y học, đó là ước muốn của tôi, tôi tin lần này bất kể là thắng hay thua, tôi đều có thu hoạch rất lớn”
“Cảm ơn cô Phương” Mao Kiên mỉm cười và tiếp tục nói: “Vị trí thứ ba là Hàn Kim Thần của Trung tâm y tế Thái Thượng”
“Vị trí thứ tư là Hồng Tứ của Trung tâm y tế Thái Thượng.”
“Vị trí thứ năm là Mặc Tử của Mặc viện”
“Vị trí thứ sáu là Đào Bạch Bạch của dược quán Vô Cực.”
“Vị trí thứ bảy là Bách Thảo Đường…”
Hai người dẫn Chương trình đọc từng cái tên.
Những người được đọc tên lần lượt đi lên sân khấu.
Rất nhanh, một trăm người đã tập trung lại với nhau.
Trong lúc mọi người đi lên sân khẩu, Tần Tương đi tới chỗ của Đường Sở Vi, mỉm cười và nói: “Cô Sở Vi, cậu chủ nhà tôi muốn gặp cô.”
“Hả?”
Đường Sở Vi nhìn Tần Tương, không khỏi nhíu mày: “Cậu chủ nhà cô, là Hắc Long sao? Không phải anh ấy đã chết rồi sao?”
Đường Sở Vi từng đến tập đoàn Giang Long cho nên cô biết Tần Tương.
Nhìn thấy Tần Tương tới tìm mình, cô không khỏi nghi ngờ.
Tân Tương cười nói: “Đi cùng tôi”
Đường Sở Vi nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Tân Tương ra khỏi hội trường.
Bên ngoài hội trường lớn.
Giang Cung Tuấn dựa vào tường, ngậm một điếu thuốc.
Tần Tương dẫn theo Đường Sở Vĩ đi tới.
“Cậu chủ, tôi đưa Đường Sở Ví tới rồi”
Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Ừm, tôi biết rồi, cô đi đi”
“Dạ”
Tần Tương xoay người rời đi.
Còn Đường Sở Vi nhìn thấy Giang Cung Tuấn thì trợn tròn mắt.
Cái này?
Không phải Hắc Long Giang Cung Tuấn đã chết rồi sao, tại sao có thể còn sống được?
Cô cho rằng mình nhìn lầm, dùng sức dụi mắt, nhưng lại phát hiện đó là Hắc Long Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cười nhạt: “Sở Vi, đã lâu không gặp.” . Truyện Đông Phương
“Anh…Anh…Anh còn sống sao?” Vẻ mặt của Đường Sở Vi kinh ngạc.
Giang Cung Tuấn sờ mũi, cười nói: “Sao vậy, rủa tôi chết sao?”
“Không…Không…Không phải” Đường Sở Vi vội vàng giải thích.
Giờ phút này cô rất căng thẳng.
Tim của cô đập liên hồi, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Giang Cung Tuấn lấy một cái tai nghe không dây ra và đưa cho Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi nhận lấy, trên mặt mang theo sự nghỉ ngờ, hỏi: “Đây, đây là cái gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tai nghe không dây, đeo vào có thể nói chuyện với tôi, cô đeo tai nghe không dây, tham gia so tài