Vạn dân huyết thư, cầu Hắc Long xuất núi Đại sảnh khách sạn.
Nơi này hội tụ không ít nhân vật nổi tiếng ở thành phố Tử Đẳng.
Có người trong giới kinh doanh.
Cũng có người trong giới chính trị.
Giới chính trị đều hướng về phía Hắc Long mà đến.
Bởi vì hiện tại chuyện liên quan đến Hắc Long cùng Đường Sở Vị đã truyền ra sôi nổi.
Đều nói rằng Đường Sở Vi ly hôn, là vì muốn ở cùng một chỗ với Hắc Long.
Hắc Long, từng là một trong năm đại soái.
Cho dù bây giờ tạm thời từ chức, cũng vẫn rất đáng để kết giao.
Đường Sở Vi mặc một bộ lễ phục thấp ngực màu trắng, mái tóc dài vén lên, trên mặt cô băng bó cái băng gạc, cho dù là như vậy, cũng không ảnh hưởng đến khí chất và bộ dáng thướt tha độc đáo của cô.
Cô đang chào hỏi một số nhân vật lớn.
Mà Giang Vũ Bảo, toàn bộ quá trình đều đi theo cô, thật giống như là một hộ hoa sứ giả.
Đan Thiến kéo Giang Cung Tuấn đi tới.
Đường Sở Vi nhìn thấy hai người đi tới, nhìn thấy Giang Cung Tuấn cùng cô gái khác thân mật như vậy, cô hơi sửng sốt, bất chợt cười đi tới, vẻ mặt hào phóng mở miệng: “Thiến nhi, cô đến rồi. “
“ừ”
Đan Thiến nhẹ nhàng gật đầu.
Đan Thiến là người nhà họ Đan, đây là nhân vật lớn chân chính, là đối tượng cần phải nịnh bợ của cả nhà họ Đường và cả Đường Sở Vi.
Cho dù Giang Cung Tuấn ở đây, Đường Sở Vì cũng vẫn tươi cười như hoa.
Cô cười chào hỏi Đan Thiến, từ đầu đến cuối đều không để ý tới Cung Tuấn, thật giống như xem Giang Cung Tuấn là không khí vậy.
“Cung Tuấn…”
Một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn nghe tiếng nhìn lại.
Hứa Linh mặc một bộ lễ phục màu đỏ đi tới, nháy mắt với anh, “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới đây. “
Giang Cung Tuấn trêu ghẹo cười nói: “Đây không phải là vì lười nấu cơm, trà trộn vào đây ăn ké một bữa cơm sao. “
“Sở Vi”
Sau khi Hứa Linh chào hỏi Giang Cung Tuấn, mới mở miệng chào hỏi Đường Sở Vi.
“ừ”
Đường Sở Vi gật đầu.
Hứa Linh kéo Kéo Giang Cung Tuấn, nói: “Qua bên này ngồi một chút đi. “
Đan Thiến lúc này mới buông Giang Cung Tuấn ra, đẩy anh, nói: “Đi đi. “
Giang Cung Tuấn đi theo Hứa Linh, đi tới một chiếc ghế sô pha cách đó không xa.
Anh ngồi xuống ghế sô pha và lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Hứa Linh ngôi đối diện anh, nhìn chăm chăm anh, cười trêu ghẹo nói: “Anh mặc âu phục vẫn rất đẹp trai, rất có mùi vị đàn ông, Đường Sở Vi thật sự là mắt mù. “
“Vậy sao?”
Giang Cung Tuấn nhàn nhạt cười.
Anh không bao giờ nghĩ rằng mình đẹp trai.
Bộ dáng của anh cũng không liên quan gì đến hai từ đẹp trai này.
“Thật đấy” Hứa Linh vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Được rồi.”
Giang Cung Tuấn cũng không so đo về vấn đề này nữa.
Hứa Linh thấy Giang Cung Tuấn ngồi đối diện mình, ánh mắt lại không ngừng nhìn về hướng của Đường Sở Vĩ ở phía xa, trong đôi mắt cô ấy lộ ra một tỉa xót xa.
Đều nói muốn bắt được trái tim của một người đàn ông, chỉ cần vào thời điểm khi anh ta chán nản, thương cảm mới có cơ hội đi vào trong lòng anh ta.
Nhưng cô ấy cảm thấy, bất luận cô ấy làm cái gì, đều không thể đi vào trong lòng của Giang Cung Tuấn.
Bởi vì trong lòng Giang Cung Tuấn, từ đầu đến cuối chỉ có một người, sẽ không chấp nhận nổi thêm người nào khác nữa.
Ngày càng có nhiều người đến.
Hứa Linh cũng đi chào hỏi một số người quen.
Giang Cung Tuấn một mình ngồi trên sô pha trong khu vực nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra chơi trò Plans and Zombies.
Trong khi đó, bên ngoài khách sạn Tử Đăng.
Xuất hiện không ít người.
Đây đều là những người dân bình thường.
Tay họ nắm lấy một tờ biểu ngữ màu trắng với những chữ dày đặc trên đó.
“Đường Sở Vi có ở đây không?”
Những người này nhao nhao mở miệng Đường Sở Vi biết được chuyện này, nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn người dân bên ngoài khách sạn, nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đường Sở Vi, Hắc Long đang ở đâu? Bây giờ biên giới Nam Cương đang nguy cấp, xin mời anh ấy ra mặt. “
“Đây là thư máu của vạn dân, cầu xin Hắc Long xuất núi, chủ trì cục diện”
Đường Sở Vi nhìn thấy biểu ngữ trong tay bọn họ, phía trên chằng chịt tất cả đều là tên.
Đường Sở Vi khẽ nhíu mày, nói: “Hắc Long ở đâu tôi làm sao biết được? “
“Đường Sở Vi,