Giang Cung Tuấn nhìn mọi người rời đi, sau khi bọn họ hoàn toàn tiến sâu vào trong rừng rậm, anh mới rời đi.
Anh từ từ đến gần thành Nam Hoang, đi không được bao lâu, thì đã gặp phải một chỉ đội tuần vệ.
Chi đội tuần vệ này là do năm chiếc xe quân sự, một chiếc xe bọc thép, một chiếc xe xung kích và một chiếc xe tăng tạo thành.
Giang Cung Tuấn núp ở một cây cố thụ ven đường, nhìn chi đội tuân vệ rời đi.
Mãi đến sau khi chỉ đội tuần vệ này rời đi rồi, anh mới lặng lẽ bám theo phía sau, anh đã đi theo rất lâu, nhưng là vẫn không tìm được cơ hội để chui vào.
Không biết từ lúc nào, bóng đêm đã trùm xuống.
Sau khi trời tối, chỉ đội tuân vệ xung quanh thành Nam Hoang càng ngày càng nhiều.
Mà sau khi Giang Cung tuấn không tìm được cơ hội lẻn vào, anh cũng không đi theo họ nữa, tránh được rất nhiều những trạm gác được bố trí trước, từ từ tiếp cận được thành Nam Hoang.
Giờ phút này anh đã cách thành Nam Hoang không tới mười ki lô mét.
Quân đội ở khúc này càng ngày càng nhiều.
Thậm chí còn xuất hiện cả trại lính, trong doanh trại trú đóng không ít quân nhân.
Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở trong bóng tối nhìn chảm chằm.
Giang Cung Tuấn tính dùng thân phận mới của người lính này để tiến vào thành, nhưng vào lúc đi đến được cửa thành, lại phát hiện được nơi này phòng bị rất nghiêm ngặt, mỗi một người lính khi ra vào đều bắt buộc phải kiểm tra thân phận, anh lập tức biết, nếu như mình đi như vậy vào, nhất định sẽ bị bại lộ.
Coi như có thế trà trộn vào thành, cũng không có cách nào chui vào quân khu.
Anh lại quay trở lại một lần nữa.
Đi ra một doanh trại lính ở bên ngoài thành, làm bộ dò xét ở bên ngoài doanh trại lính.
Đồng thời đang suy nghĩ biện pháp phải làm như thế nào mới có thể trà trộn vào thành Nam Hoang.
Ngay tại lúc này, anh lại thấy được một người lính câp bậc không hề thấp xuất hiện.
Phía trên quân phục của người đàn ông này, được gắn nửa ngôi sao.
Đây là một vị phó tướng.
“Cấp trên truyền xuống tin tức, Hắc Long sẽ tìm cơ hội trà trộn vào trong thành, vì vậy tất cả phải lên lại tinh thân cho tôi, ngay cả một con ruồi cũng không được bỏ qua cho, gặp phải Hắc Long, giết không tha, tướng quân nói rồi, ai có thể giết chết Hắc Long, sẽ được thưởng ba trăm tỷ”
Phó tướng đi tới, lớn tiếng mở miệng nói.
” Vâng”
Rất nhiều binh lính nghe được lời này, tựa như được đánh máu gà vậy, trong nháy mắt tinh thân phấn chấn rất nhiều.
“Hôm nay thành Nam Hoang phòng bị nghiêm ngặt, Hắc Long dám xuất hiện, tuyệt đối là chết không có chỗ chôn”“
“Ngược lại tôi lại hy vọng là Hắc Long sẽ xuất hiện, giết chết Hắc Long, còn có thể có được cả ba trăm tỷ, có được ba trăm tỷ rồi, là tôi có thể vinh quang giải ngũ, trở về hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Ha ha, cậu mơ giữa ban ngày ấy à, nếu Hắc Long có xuất hiện, khẳng định cậu sẽ sợ tè ra quần mất thôi.”
Không ít binh lính tụ tập chung một chỗ chém gió tán dóc.
Mà Giang Cung Tuấn thì lặng lẽ đi theo người phó tướng kia.
Phó tướng bước vào một cái lều trong doanh trại.
Sau một phút chần chờ Giang Cung Tuấn cũng lựa chọn đi theo.
Xung quanh lều vải cũng có không ít người đi tới đi lui tuần tra.
Nhưng Giang Cung Tuấn lại đang mặc quân phục của lực lượng liên minh, binh lính trong quân doanh cơ bản là không có nổi lên nghỉ ngờ.
Giang Cung Tuấn quét mắt nhìn bốn phía, ở trong tình huống không có ai nhìn thấy, lập tức tiến vào lều vải.
Bên trong lều, tên phó tướng kia đã cởi quần áo ra.
Mà ở trên chiếc giường bên trong căn lều, còn có một người đẹp đang ngồi.
“Tướng quân à, anh nhanh lên một chút đi mà!
Người đẹp nũng na nũng nịu mở lời trước, giọng nói tức giận nhưng tràn đầy sự trêu đùa.
“Đến liền đến liền”
Khuôn mặt vị phó tướng đầy kích động đi tới bên mép giường.
Nhưng giờ phút này, lại có kẻ không có mắt đi vào.
Phó tướng xoay người, thấy đó là một người linh, không khỏi cả giận nói: “Ai cho cậu tiến vào?”
Giang Cung Tuấn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, tôi, tôi có chuyện cần bẩm báo.”
“Có chuyện gì, đợi một lát rồi nói, chờ tôi giải quyết nỗi buồn cái đã.” Vẻ mặt phó tướng như kiểu sắp nhịn không nổi nữa.
Giang Cung Tuấn nói: “Nhưng thưa tướng quân, chuyện này có liên quan đến Hắc Long, sợ một hồi nữa nói sẽ không kịp mất.”
“Cái gì cơ, có liên quan đến Hắc Long à?” Cả người phó tướng chấn động một cái.
Người đàn ông này là phó tướng của hai mươi tám nước Ấn Độ, tên là Mạc Kinh La, là thân tín của quân sư, quyền lực cực lớn, phụ trách tổng tuần vệ ở ngoài thành, cho nên mới dám mang đàn bà tới doanh trại.
Nghe được tin tức của Hắc Long, anh ta cảm thấy rất hứng thú, ngoắc ngoắc tay với người đàn bà trên giường nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
” Vâng”
Đàn bà này đứng dậy rời đi.
Mạc Kinh La ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn đang đứng ở ngoài cửa, hơi ngoắc tay đến trước mặt anh