Giang Cung Tuấn gọi điện thoại xong, liên gửi tài khoản của Mạc Kinh La cho Bạch Tâm.
Mạc Kinh La nhìn Giang Cung Tuấn.
Anh ghen tị.
Ghen tị Giang Cung Tuấn có nhiều tiên như vậy.
Mặc dù anh là người Ấn Độ, nhưng anh lại biết Hắc Long, biết vê những năm này, biết những người tới Nam Cương kinh doanh làm ăn, đều là đi đưa tiên cho Hắc Long, tìm kiếm Hắc Long bảo vệ.
Mà ở Đoan Hùng, đối với những việc này đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Mặc dù anh là phó tướng, nhưng lại không dám trắng trợn làm tiền như vậy, nếu bị điêu tra, cuộc sống quân đội của anh sẽ chấm dứt.
Giang Cung Tuấn nhìn đầu đầy mồ hôi của Mạc Kinh La, cười nói: “đừng căng thẳng quá, thả lỏng một chút, chuyện này anh biết, tôi biết, trời biết, đất biết, chỉ cân anh không nói thì sẽ không ai biết, tôi đã rặn rò người chuyển tiền rồi, rất nhanh sẽ chuyển tiền vào tài khoản thôi, anh kiên nhẫn chờ một lát”
Mạc Kinh La lau qua mồ hôi trên mặt.
“Anh, Anh cần tôi làm những gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Cũng không cần anh phải làm gì, chỉ cần anh có thể đưa tôi vào quân đội Nam Cương an toàn là được.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi?”
” Ừ”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Chỉ đơn giản như vậy, tôi sẽ không để anh bị nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cân đưa tôi tới quân đội, thì anh xong việc, con về số tiền còn lại, nếu như tôi có thể còn sống trở về, tôi sẽ đưa nốt cho anh, nếu như không cách nào sống sót trở về thì anh chỉ có 300 tỷ đó thôi, mà tôi chết rôi, thì cũng là không người truy cứu chuyện này nữa, anh có thể vô tư không còn lo lắng rồi.”
Nghe được Giang Cung Tuấn nói vậy, lúc này Mạc Kinh La mới yên tâm.
Vào thời khắc này, điện thoại anh ta vang lên.
Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “nhận đi”
Mạc Kinh La lúc này mới nghe điện thoại.
” vâng, vâng, lập tức quay trở lại.”
Anh ta cúp điện thoại, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tướng quân kêu tôi trở về, bảo là muốn mở cuộc họp khẩn cấp.”
Giang Cung Tuấn cau mày, suy nghĩ một chút rôi nói: “Tôi đi cùng anh, anh lập tức làm giúp tôi một thân phận hoàn toản mới.”
” Được”
Mạc Kinh La gật đầu.
Anh ta là phó tướng, quyền lực là rất lớn, muốn tạo một thân phận, cũng là chuyện rất đơn giản.
Anh nhanh chóng đi làm.
Thời gian không tới 10 phút, đã giúp Giang Cung Tuấn tạo một thân phận hoàn toàn mới.
Là trợ thủ, cũng là người thân của anh, tên Mạc Thanh.
Anh ta đưa Giang Cung Tuấn trở về thành phố Nam Cương, tới quân khu để họp.
Quân khu bây giờ phòng bị rất nghiêm, cho dù là trợ thủ của Phó tướng, cũng không được đi vào, chỉ có thể ở đợi bên ngoài.
Giang Cung Tuấn cũng không gấp, kiên nhẫn chờ ở bên ngoài.
Bây giờ anh mua chuộc Mạc Kinh La, chỉ cần Mạc Kinh La không nói ra bên ngoài, tạm thời anh sẽ an toàn.
Mà anh cũng tin tưởng, Mạc Kinh La sẽ không nói.
Mặc dù Mạc Kinh La là phó tướng, nhưng tiên lương cũng không cao, mà nước Ấn Độ đối về phương diện tham nhũng này kiểm tra rất nghiêm, anh ta không có cơ hội làm tiên, 300 tỷ đối với anh ta mà nói là con số trên trời, khoản tiền này làm cả đời cũng không kiếm được.
Giang Cung Tuấn ở bên ngoài đợi quân khu khoảng chừng hai giờ.
Hai giờ sau, Mạc Kinh La đi ra.
Giang Cung Tuấn đi tới, quét mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào rồi, mở cuộc họp gì?”
“Trở về rồi hãy nói.”
Mạc Kinh La không nhiều lời, đưa Giang Cung Tuấn ra khỏi thành, đi về quân doanh đóng bên ngoài thành phố.
Vừa trở lại một cái anh ta liền đăng nhập vào tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, sau khi thấy bên trong thật sự có 300 tỷ, anh ta bây giờ mới yên tâm, dám to gan hợp tác với Giang Cung Tuấn.
“Hắc Long, lần này họp tướng quân muốn chọn một ít người thân thủ nhanh nhẹn ở quân đội, đi quân khu, để ngừa Hắc Long đánh lén, tôi quyết định đề cử anh đi.”
“Cái này là tốt nhất”
Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vui mừng.
Đang rầu vì không có cơ hội, bây giờ cơ hội đã tới rồi.
“Giang Cung Tuấn, tôi đề cử anh đi, đối với tôi đây là việc làm rất nguy hiểm, nếu như anh bị phát hiện, vậy thì sẽ bị bại lộ, anh sẽ chết, tôi cũng sẽ chết, cho nên… Tôi hy vọng anh có