Có ai đã mong chờ cảnh H?
Nó đúng là điên rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Harry khi tỉnh lại vào ngày hôm sau. Dù mở mắt hay nhắm mắt, những hình ảnh hôm qua đều hiện lên rõ mồn một trong đầu. Nó thậm chí có thể nhớ rõ đến từng chi tiết, nhớ rõ cảm giác nóng rực thiêu đốt khi hai môi chạm nhau, nhớ rõ kích thích khi đôi tay người kia vuốt ve thân thể nó, nhớ rõ nước mắt nó đã chảy ra khi người kia đi vào, nhớ rõ khoái cảm khi người kia từng chút từng chút một ghim sâu vào trong cơ thể nó. Dục vọng thầm kín lại kích thích ấy khiến bờ đê nó dày công tạo nên bị sụp đổ hoàn toàn dưới sự quyến rũ của dòng nước lũ.
Càng đáng chết hơn là, nó nhớ rõ nó còn là người chủ động. Chỉ một cái hôn đã đủ kích thích toàn bộ cơ thể nó, không ngừng giục người ta nhanh lên, cuối cùng còn không vừa lòng vì bản thân chưa được thỏa mãn. Người ta thì từ đầu đến cuối không hề ép buộc nó, nó cũng không hề có một chút phản kháng nào – tất cả đều là nó hoàn toàn tự nguyện.
Harry kéo cao túi ngủ lên, che đi khuôn mặt đã đỏ bừng của mình. Điên rồi, Harry, mày điên rồi! Nó không ngừng tự mắng mình. Rốt cuộc nó đã hiểu được cảm giác kỳ quái trước kia của nó là gì rồi – tim đập nhanh, luồng khí nóng, sự hấp dẫn, không cái nào không cho thấy quan hệ của nó với người kia là khác thường cả, nhưng nó lại không hề nhận ra! Từ giọng nói dịu dàng đến hành động dứt khoát quyết không hối hận… Harry lại đột ngột siết chặt túi ngủ. Nhưng vì sao nó lại có liên hệ như vậy với người chỉ mới gặp mặt?
Tiếng bước chân từ xa lại gần. “Harry, bồ muốn làm mình ngạt chết đấy à!” Một bàn tay kéo túi ngủ của nó.
“Không, mình không sao, Hermione, mình chỉ cảm thấy… bên ngoài hơi chói mắt.” Harry sống chết níu chặt túi ngủ, không cho Hermione kéo ra. Nó không thể để Hermione nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nó được.
“Đương nhiên là chói mắt rồi, giờ đã là giữa trưa!” Hermione có vẻ như không nhận ra sự kỳ quái của nó, tức giận nói. “Tối hôm qua không phải bồ nói muốn đi xem Mar sao? Thế nào mà cuối cùng lại là anh ấy bế bồ về, còn bồ thì ngủ say như chết vậy?”
“Mình…” Harry nằm trong túi ngủ cứng họng. Vốn dĩ nó định đi khuyên người ta một chút, thế rồi không biết vì sao không khí lại thay đổi, mà nó còn chủ động tiếp nhận… Không được nghĩ nữa! Mặt nó lại nóng lên rồi!
“Dù có chuyện gì đi nữa, nếu bồ đã tỉnh rồi thì mau dậy đi.” Hermione kéo mãi mà túi ngủ của Harry vẫn không chút suy suyển, cuối cùng đành phải thả tay ra, “Mar còn nói bồ rất mệt, để bồ nghỉ ngơi, bảo mình đừng gọi bồ dậy. Nhưng theo mình thấy bồ rất có tinh thần!” Cô nàng đứng lên, tiếp tục chất vấn: “Hơn nữa, ngày hôm qua người phá mặt dây chuyền không phải Mar sao? Sao người mệt lại là bồ?”
Sao mình lại mệt…? Harry chỉ hận dưới đất không thể lập tức nứt ra một khe hở để nó chui xuống. Nghe tiếng động có vẻ như Hermione định ra ngoài, nó vội vàng hỏi: “Rold… đâu rồi?”
“Từ sáng sớm anh ấy vẫn canh giữ bên ngoài!” Giọng điệu của Hermione vẫn chưa hòa nhã lại. Harry đoán cô nàng chắc chắn là đang trừng mắt nhìn ổ chăn của nó. “Với lại, bồ mau đọc quyển sách kia đi, mình có chuyện muốn thảo luận với bồ.”
Sau đó tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất. Đối mặt với thực tế đi, Harry tự nói với chính mình. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, là hai bên tự nguyện, nó cũng đã trưởng thành, còn thẹn thùng cái gì chứ. Nó chậm chạp chui ra khỏi túi ngủ, thay quần áo. Trên người nó không có một chút dấu vết nào cả, nếu không phải phía dưới vẫn còn lưu lại một chút cảm giác, cùng với ký ức hết sức rõ ràng thì có lẽ chuyện xảy ra tối qua sẽ giống như một giấc mộng. Nó còn mơ hồ nhớ được, tối hôm qua nó có cảm giác chuyện đó không phải mới chỉ là lần đầu… Nhưng vì sao nó không có một chút ý niệm gì? Rốt cuộc Rold là ai?
Lúc này Harry mới nhớ đến cô bạn gái cũ Ginny. Mấy tháng trước nó vẫn luôn nhớ đến cô bé, nhưng không biết từ lúc nào, số lần nó nhớ cô bé càng ngày càng ít dần, tựa như thời gian ở bên cô bé đã qua từ rất lâu rất lâu rồi vậy. Ngày trước nói chia tay với cô bé không phải là điều nó thực sự muốn, bây giờ nó lại cảm thấy thật may mắn, quyết định ngày đó của nó là chính xác.
Harry đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng vẫn chần chừ không chịu đi ra. Nó gần như có thể khẳng định, Rold vẫn còn che giấu rất nhiều chuyện. Nó nghĩ nó cần phải nghĩ cách để chính miệng Rold nói ra mới được. Còn cả kế hoạch tiếp theo nữa, tụi nó làm cách nào để vào được ngân hàng Gringotts đây? Nghĩ đến đây nó lại nhớ ra, nó chưa có đọc quyển quyển sách viết về cuộc đời cụ Dumbledore. Tuy rằng quyển sách đó do Rita Skeeter viết, nhưng nếu như bà Bagshot đã đưa cho nó thì có lẽ trong đó sẽ có một vài chuyện là thật. Harry không chắc chắn nghĩ. Hơn nữa Hermione nói có chuyện muốn thảo luận với nó?
Một lúc sau.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống lớp tuyết trắng xóa đến nhức mắt. Băng trên con suối nhỏ dần tan, tạo thành những dòng nước nhỏ róc rách chảy. Hermione nhìn dòng suối nhỏ không rời mắt, nghĩ đến những điều cô nàng vừa đọc được, nặng nề thở dài. “Thật không thể tưởng tượng được, thầy Dumbledore và Grindelwald lại…”
“Dumbledore không nói dối, ông ta chỉ không nói ra mà thôi.” Voldemort nói đúng điểm quan trọng. Tuy rằng hắn rất muốn gọi lão già đáng chết kia là ‘lão ong mật’, nhưng cách xưng hô đó thật sự không phù hợp với hình tượng mà hắn đang sắm vai lúc này. Không hoàn toàn mang nét tính cách của Gryffindor, còn tiếp thu được suy nghĩ của Slytherin; Không hề tiết lộ điều gì lại có thể khiến bao nhiêu người tình nguyện bán mạng cho lão, thực hiện mục tiêu cuối cùng của lão – tiêu diệt hắn. Ngay bản thân hắn trước kia cũng bị lão lấy ra làm trò đùa, đến cả cái chết của chính lão lão còn có thể lên kế hoạch để thực hiện mục đích, hắn có nên khen ngợi lão đã vượt qua cả Slytherin lẫn Gryffindor không?
Harry đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa lều, sắc mặt vô cùng khó coi. “Những điều Skeeter viết đều là thật sự?” Nó sải bước đi tới, tay cầm quyển sách kia [Dumbledore ở trên bìa quyển sách đang cười cay đắng], “Đề cao phù thủy, kỳ thị Muggle, và cả… Grindelwald?”
“Đương nhiên không phải tất cả những điều Skeeter viết đều là thật.” Voldemort nhìn nó, “Nhưng đúng là quá khứ đã từng làm những chuyện như vậy, cho nên Dumbledore mới giấu diếm.”
“Anh biết sao?” Harry thở phì phì ngồi xuống bên cạnh hai người. Nó càng đọc càng cảm thấy tức giận, rốt cuộc thầy Dumbledore có bao nhiêu chuyện không nói cho nó? “Vậy sự thật là gì? Nói cho tôi!” Nó hạ quyết tâm muốn biết vị Hiệu trưởng mà nó kính trọng đã che giấu nó những gì. Nó cứ tưởng nó biết nhiều lắm, cứ tưởng rằng thầy Dumbledore luôn bảo vệ nó, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều không phải.
Voldemort im lặng một vài giây. Harry trừng mắt nhìn hắn, lúc này hắn mới mở miệng nói: “Nếu có chuyện, cậu muốn biết sự thật dù tàn khốc, hay muốn nghe lời nói dối nhưng đẹp đẽ?” Hắn nói vô cùng chậm rãi, giống như đang nhả từng từ, mắt không chớp nhìn Harry chăm chú.
“Đương nhiên là sự thật! Tôi là người không đáng tin cậy như vậy sao?” Harry đang nổi nóng cho nên không có suy nghĩ kỹ
lời hắn nói. “Chẳng lẽ tôi không có đầu óc sao?” Giờ trong đầu nó chỉ xoay quanh chuyện cụ Dumbledore nói dối nó, lực chú ý bị dời đi, ngay cả xấu hổ với Voldemort cũng đều bay biến hết.
Voldemort nhìn như xoáy sâu vào Harry. “Cho dù nói dối vô cùng đẹp đẽ nhưng sự thật đằng sau đó lại tàn khốc đến mức cậu không thể chấp nhận được?”
“Không nói sao biết tôi có chấp nhận được hay không? Sao biết được tôi sẽ rời bỏ hoặc khinh bỉ hay coi thường?” Harry một hơi nói. “Nói cho tôi biết hết mọi chuyện, bắt đầu từ Grindelwald.”
“Được rồi.” Voldemort đáp. Hắn đã hiểu, chỉ hy vọng khi cậu bé đối mặt với sự thật có thể giống như cậu bé nói, có thể chịu được tổn thương, kích động mà đối mặt với hiện thực.
Kết quả sự thật đương nhiên quá mức tàn khốc. Trước kia, ấn tượng thầy Dumbledore để lại trong lòng Harry là thần, nhưng trên thực tế thầy ấy cũng chỉ là một con người bình thường thôi. Thầy ấy cũng có lúc phạm sai lầm, cũng có lúc không thoát khỏi cám dỗ, cũng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng muốn thống trị thế giới. Bây giờ rốt cuộc Harry đã hiểu, vì sao thầy Dumbledore không bao giờ nhắc về quá khứ của mình, vì sao thầy Dumbledore lại bị Chiếc Nhẫn Phục Sinh dụ dỗ, vì sao sau khi thầy Dumbledore uống thứ nước độc kia lại luôn miệng cầu xin đừng làm tổn thương họ… Còn cả, vì sao cả đời thầy Dumbledore chỉ cô độc một mình.
Câu chuyện phía trước rất khó có thể tin, rồi đến khi nghe được Harry kể lại phản ứng của thầy Dumbledore lúc ở trong hang núi, Hermione nghẹn ngào khóc, chẳng nói lên lời. Còn Harry thì ngây người ngồi đó, vẻ mặt thẫn thờ. Cái gọi là sự thật này, nó phải thừa nhận, đúng như Rold nói, quả nhiên tàn khốc hơn nó tưởng tượng rất nhiều lần. “Nhưng thầy ấy không có tiếp tục, đúng không?” Harry thì thào hỏi, giọng điệu như đang cầu khẩn hãy khẳng định lời nó, “Cuối cùng thầy ấy thay đổi, đúng không?”
Voldemort nhìn nó, không nói gì. Cậu bé của hắn chính là như vậy, dù do dự, dù hoài nghi, dù phẫn nộ, đến cuối cùng vẫn tin tưởng người khác, đến cuối cùng vẫn đồng ý tha thứ cho sai lầm của người khác, cho họ một cơ hội – chuyện này nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế không mấy người có thể làm được. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Sắp đến bữa trưa rồi.” Sau đó đứng lên, định quay người đi vào trong lều.
Nhưng một giọng nói lại vang lên: “Còn những chuyện khác? Anh vẫn định không nói cho tôi biết, đúng không?” Harry tin Rold hiểu được nó muốn nói tới chuyện gì, cảm giác kích động làm lý trí tan biến, thân thể không nghe theo khống chế của bản thân kỳ lạ mà quen thuộc ấy tuyệt đối không phải tự nhiên mà có!
Nó đột ngột đổi chủ đề như thế khiến Hermione sửng sốt. Cô nàng quên cả lau nước mắt, đảo mắt đánh giá hai người bọn nó.
“Ngày đó cuối cùng sẽ đến, mặc cho cậu có muốn hay không.” Voldemort không quay đầu lại, nói xong liền biến mất trong tầm nhìn của nó và Hermione. Sau khi hai người bọn hắn phát sinh chuyện kia, hắn đã biết chắc chắn cậu bé đã nhận ra được gì đó. Nhưng ngày đó nhất định sẽ xảy ra, từ trước đến giờ hắn chưa từng hy vọng xa vời vào cái gọi là kỳ tích.
“Hai người đang có bí mật gì thế?” Hermione không hiểu hỏi. Cô nàng nhìn thấy ngay sau khi Rold đứng lên, Harry cũng đứng lên theo. Sau đó cô nàng nhớ tới đêm qua hai người đó ở cùng nhau một lúc rất lâu, lại hỏi: “Tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Harry không đáp lại cô nàng. Cái gì là mặc cho nó có muốn hay không, ngày đó cuối cùng sẽ đến? Tuy chuyện này có chút mê tín [nó không tin nhất chính là những lời nói nhảm của giáo sư Trelawney], nhưng vì sao khi nghe những lời này nó lại có dự cảm chẳng lành?
Mấy ngày sau đó, Harry rất ít khi nói chuyện với Rold. Chính xác mà nói, hiện tại, ngoại trừ việc cố tránh tiếp xúc với người kia ra, nó còn tránh chạm mắt với hắn nữa. Chính nó cũng không biết vì sao nó luôn có cảm giác bị người kia nhìn thấu. Voldemort thì vẫn như bình thường, lúc cần canh gác thì canh gác, lúc cần thảo luận thì thảo luận – bọn nó đã quyết định sẽ đột nhập Gringotts, tìm Trường Sinh Linh Giá cất giữ trong kho bạc của gia tộc Lestrange.
Harry là người đầu tiên đưa ra ý kiến. Trước mắt sẽ dùng Áo Khoác Tàng Hình đến những nơi Tử Thần Thực Tử thường xuyên tụ tập, tìm cơ hội lấy được tóc của vợ chồng Lestrange, sau đó dùng thuốc Đa dịch giả dạng để vào Gringotts.
Nhưng Voldemort lập tức phản đối, hắn cho rằng kế hoạch này có quá nhiều lỗ hổng. “Đến những chỗ Tử Thần Thực Tử thường xuyên tụ tập nguy hiểm rất cao, sợ rằng còn chưa đợi được vợ chồng Lestrange xuất hiện thì chúng ta đã bị bắt hết rồi.” Thấy Harry trừng mắt nhìn mình, hắn không để ý phất tay: “Đừng có trừng tôi như vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi.” Nếu là Harry đã được hắn dạy bốn năm nhất định có thể làm được, còn Harry của hiện tại thì chắc chắn không. “Còn thuốc Đa dịch, chưa nói đến yêu tinh ở Gringotts đã quá quen thuộc với vợ chồng Lestrange, nhỡ chẳng may bắt gặp một Tử Thần Thực Tử nào đó, cậu có dám đảm bảo có thể bắt chước được thái độ như họ không? Nếu như bị phát hiện, đám yêu tinh sẽ xả thác nước chống trộm lên người cậu, Tử Thần Thực Tử cũng không hề dễ đối phó đâu.”
Hermione ngồi bên cạnh nghe, một lần nữa khâm phục Rold. “Đúng đấy! Với lại, tôi có thể hỏi thác nước chống trộm là gì không?” Cô nàng cực kỳ tò mò với danh từ mới mẻ này.
“Gringotts có một hệ thống chống trộm, có thể rửa trôi toàn bộ pháp thuật hay thần chú cải trang.” Voldemort đáp rất nhanh, hắn đã quen với việc Hermione đưa ra câu hỏi rồi.
Harry có cảm giác mình bị đẩy ra ngoài, “Nhưng không mạo hiểm như vậy thì chúng ta còn cách nào nữa! Chẳng lẽ các người có cách nào hoàn hảo hơn sao?” Nó thở phì phì nói. Nhưng ngoại trừ tức giận còn có một cảm giác khác nữa, rất giống như khi Rold nhìn thấy nó và Ginny? Chẳng lẽ nó cũng giống hắn lúc đó?
“Tôi không dám cam đoan là hoàn hảo, nhưng ít ra xác suất thành công cao hơn cách của cậu.” Voldemort buồn cười nhìn cậu bé của hắn vì tức giận mà hai má đỏ lên. Thật đúng là thẳng tính, tâm tư đều viết hết lên mặt. Về xác xuất thành công, không phải hắn tự cao, có kế hoạch của người nào có thể hoàn hảo hơn của hắn được sao?
“Nói vậy tức là anh có?” Harry nhìn hắn. Thân phận người này rất đáng nghi, năng lực pháp thuật có vẻ như cũng rất mạnh.
“Hầm bạc của gia tộc Lestrange thì để bọn chúng tự lấy ra không phải là được rồi sao?” Voldemort lơ đãng xoay tròn đũa phép trong tay. Lệnh cho Bella đóng giả một chút, ả hẳn là làm được?
Harry và Hermione đưa mắt nhìn nhau. Để bọn chúng tự lấy ra?