*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba ngày sau đó, bọn nó lại xuất phát.
“Liệu có thể làm được không? Ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên mụ Bellatrix ấy?” Ngay trước lúc Độn thổ, Hermione không nhịn được mà lại hỏi. Cô bé và Harry khoác Áo Tàng Hình, còn Voldemort thì dùng thần chú Tan Ảo ảnh, ba người chuẩn bị cùng Độn thổ đến Hẻm Xéo. Cách này là do Voldemort đề xuất. Bellatrix không có thói quen định kỳ đến kiểm tra hầm bạc [hiển nhiên Malfoy thì lưu tâm chuyện này hơn], chỉ kiểm tra một lần duy nhất vào trước năm mới mỗi năm. Bọn nó chỉ cần ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên ả ngay trước khi ả đi vào Gringotts thì lúc đi ra ả sẽ giao ra thứ mà chúng nó đang cần.
“Sẽ làm được! Ả không nhìn thấy chúng ta, việc ếm thần chú rất dễ dàng.” Voldemort nói. Quả thực là rất dễ. Hắn đã lệnh cho Bella hôm nay đến Gringotts lấy Chiếc Cúp ra, sau đó đem tới một địa điểm đã định trước. Hết!
Đương nhiên Harry và Hermione không biết bí mật này, cho nên cảm thấy vô cùng mạo hiểm, “Nhỡ đâu Bellatrix đột nhiên thay đổi thời gian đến kiểm tra hầm bạc thì sao? Nhỡ Lời Nguyền Độc Đoán của chúng ta không đủ mạnh để không chế ả trong suốt thời gian đó?” Harry nghi vấn.
“Xem ra cậu rất hiểu khả năng ếm Lời Nguyền Độc Đoán của mình. Đương nhiên lần này do tôi ra tay.” Voldemort đáp ngắn gọn. Cái gì mà Bella đột nhiên không đến: Chỉ cần là hắn hạ lệnh, Bella dù thế nào cũng nhất định sẽ thực hiện.
Harry nghẹn họng. Hermione ở bên cạnh nhìn nó với ánh mắt đồng cảm, cũng không nói gì thêm nữa, hiển nhiên là hiểu được Rold đáng tin hơn nó. Vì thế Harry càng thêm mất tinh thần.
Khi bọn nó đi đến trước cửa vào nhà băng Gringotts, sắc trời vẫn còn sớm. Đường xá Hẻm Xéo vắng vẻ, thỉnh thoảng có một vài người qua lại, nhưng người nào người nấy đều rảo bước nhanh chân, không hề dừng lại. Rất nhiều cửa hàng ở hai bên đường đã bị niêm phong, phía ngoài cửa kính dán đầy áp phích truy nã. Harry có thể nhìn thấy vô số gương mặt của chính nó đang trừng mắt ngó xuống.
Hermione lén ếm bùa Ù tai. “Harry, đứng sát lại.” Cô nàng nhỏ giọng nói. Ở hai bên cửa ngân hàng Gringotts đều có cây cột bằng đá cẩm thạch, hai người bọn nó đang đứng phía sau cây cột đó, không gian rất hạn chế, lại còn phải không ngừng chú ý không làm cho hai Tử Thần Thực Tử đang gác hai bên cửa vào ngân hàng phát hiện ra – trước kia vị trí này vốn do yêu tinh đứng, nhưng giờ thời cuộc đã đổi khác rồi.
Harry cố gắng ép sát người mình lên vách tường. Trước kia Áo Khoác Tàng Hình có thể che kín nó, Ron và Hermione, nhưng giờ chỉ mới che có hai người thôi đã phải luôn để ý xem chân có bị lộ ra hay không. Nó và Hermione lưng tựa lưng, một người quay mặt ra đường, một người đối diện với cửa ngân hàng. Harry đang đứng đối diện với khuôn mặt của chính mình trong tờ áp phích truy nã, cảm xúc dĩ nhiên chẳng thể nào tốt được. “Trên đường không có ai cả… Hermione, bên bồ thế nào?”
“Không có việc gì. Bọn chúng đang ngủ gà ngủ gật, không nghe thấy chúng ta nói chuyện.” Hermione nhỏ giọng trả lời nó. Hai tên Tử Thần Thực Tử canh gác bên ngoài Gringotts hẳn là gác đêm hôm qua, đang chờ người đến thay ca, trông có vẻ không được tỉnh táo cho lắm. “Không biết bên Mar thế nào…” Cô nàng lo lắng nói, “Mình không nhìn thấy anh ấy!”
Harry vừa định nói gì đó, ngã tư đường đột nhiên náo loạn. Một người đàn bà tóc đen xuất hiện trong tầm nhìn của nó, đang đi nhanh tới. Người qua lại trên đường vốn không nhiều, lại đồng loạt né tránh, nhường cho ả cả một khoảng đường rộng. “Bellatrix!” Nó thấp giọng kêu, “Bà ta đang đến… Chỉ có một mình bà ta, không có người nào đi cùng!”
“Đến sớm vậy sao?” Hermione kinh ngạc. Cô bé vốn tưởng sẽ phải đợi cả buổi sáng, thậm chí còn lâu hơn, cũng đã nghĩ đến trường hợp Bellatrix đến cùng với Tử Thần Thực Tử khác, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. “Chắc hẳn là Mar cũng đã nhìn thấy? Aizz, thần chú Tan Ảo ảnh thật phiền phức!” Không thể nhìn thấy người kia, cô nàng đương nhiên vô cùng lo lắng.
Bellatrix Lestrange đi trên con đường lát đá, khuôn mặt vẫn trưng ra cái kẻ ngạo mạn thường thấy. Ả nhận được mệnh lệnh của Chúa Tể Hắc Ám hôm nay đến hầm bạc của gia tộc để lấy ‘thứ kia’ ra chuyển đến nơi khác – Chúa Tể Hắc Ám cần nó. Cho nên mới sáng sớm ả ta đã đến đây cũng vì muốn sớm hoàn thành mong muốn của Chúa Tể Hắc Ám.
So với việc tò mò về ‘thứ’ Chúa Tể Hắc Ám bảo ả cất giữ trong hầm bạc nhà mình mười mấy năm nay, có chuyện khác khiến Bellatrix khó hiểu hơn chính là: Chúa Tể Hắc Ám bảo ả lúc đến trước cửa vào nhà băng Gringotts thì dừng lại một chút, sau đó bày ra ánh mắt trống rỗng. Được rồi, cái này cũng không khó đóng giả, ả đương nhiên biết rõ đây chính là phản ứng của Lời Nguyền Độc Đoán. Vấn đề ở chỗ, vì sao Chúa Tể Hắc Ám lại lệnh cho ả đóng giả bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán?
Khó hiểu thì khó hiểu, ả chưa bao giờ không hoàn thành nhiệm vụ Chúa Tể Hắc Ám giao cho. Bellatrix bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch trước cửa Gringotts, lúc lên đến bậc thang cao nhất liền theo lệnh mà dừng lại. Ngay sau đó ánh mắt ả trở nên trống rỗng, nghi hoặc quay quất nhìn xung quanh. Trống rỗng là giả, nghi hoặc là thật. Dựa theo mệnh lệnh của Chúa Tể Hắc Ám thì người sẽ phóng Lời Nguyền Độc Đoán hẳn là sẽ ở gần đây? Nhưng có vẻ như xung quanh không có người nào. Hay là người nọ dùng thần chú Tan Ảo ảnh? Ả rất muốn rút đũa phép ra làm thần chú Hiện thân, nhưng không dám. Chúa Tể Hắc Ám chắc chắn đang ở nơi nào đó gần đây quan sát biểu hiện của ả.
Harry đã xoay người lại, cùng Hermione nín thở. Bellatrix đang đứng cách bọn nó chưa đến ba bước chân, ánh mắt ả đã đảo qua chỗ bọn nó ít nhất hai lần.
Ả ta dừng lại hơi lâu, một trong hai tên Tử Thần Thực Tử canh gác ở cửa mơ mơ màng màng nói: “Ai…?” Vừa mở mắt phát hiện ra là ai, bị dọa đến lập tức tỉnh ngủ: “Phu nhân Lestrange!” Tên Tử Thần Thực Tử còn lại bị tiếng nói của đồng bọn đánh thức, lập tức đứng bật dậy, nghiêm trang cúi chào Bellatrix.
Bellatrix lo sợ mình đứng lại quá lâu có khi nào lộ ra sơ hở hay không, vội vàng bước tới: “Chúa Tể Hắc Ám lệnh cho các ngươi tới nơi này để ngủ gà ngủ gật sao? Ta nghe nói, chỗ Greyback đang thiếu người đấy!” Fenrir Greyback mặc dù cùng phe với bọn chúng, nhưng hắn ta lại là một Người Sói hung tàn khát máu, sự đe dọa trong lời nói của ả không cần nói rõ ra cũng hiểu được.
“Không, không, không! Chuyện này chỉ là sơ xuất! Chúng tôi cam đoan sẽ không tái phạm!” Hai Tử Thần Thực Tử mặt mày trắng bệch, sợ hãi cầu xin. “Xin phu nhân đừng bẩm báo lại với Chúa Tể Hắc Ám, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ!”
Bellatrix hừ một tiếng, lại hung dữ trừng mắt nhìn hai tên kia rồi mới tiếp tục đi vào Gringotts.
Harry và Hermione trốn dưới Áo Khoác Tàng Hình lúc này mới thở phào. Vừa rồi, có lúc Harry đã tưởng Bellatrix đã phát hiện ra vấn đề gì đó mà rút đũa phép ra. Nhưng cuối cùng ả không làm như vậy, điều này chứng tỏ Lời Nguyền Độc Đoán mà Rold ếm đã thành công. Harry không khỏi nghĩ, Rold nói đúng – nếu người thực hiện là nó, Lời Nguyền Độc Đoán của nó không những không khống chế được Bellatrix, thậm chí còn bại lộ khiến cho ả quay ra tấn công bọn nó.
Voldemort lúc này đang ẩn thân ở sau cây cột phía bên kia, nhìn cảnh tượng vừa rồi không hề lên tiếng. Hắn nhận ra được có một vài giây Bellatrix đã định rút đũa phép ra, nhưng sau đó lại thôi. Điều này cũng chứng tỏ sự trung thành của
ả đối với hắn; Nếu đổi lại là Lucius, chắc chắn đã không nhẫn nại được mà gấp gáp đi làm, nào còn để ý đến việc nơi này có gì bất thường hay không. Nghĩ đến lão quý tộc tóc bạch kim, khóe miệng của hắn cong lên đầy khinh miệt. Không uổng công hắn sắp xếp chuyện tốt cho Lucius, có phải không?
Ba người kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa. Không bao lâu, Bellatrix lại xuất hiện, mấy con yêu tinh cúi thấp đầu tiễn ả đi ra ngoài. Ả cầm chặt một cái hộp nhỏ được bọc bằng một miếng vải đen, chẳng hề để ý đến đám yêu tinh kia, đi thẳng ra ngoài.
Theo kế hoạch, bọn nó sẽ lệnh cho ả đặt cái hộp đựng Chiếc Cúp ở trong tiệm đũa phép của ông Ollivander, sau đó rời đi. Cho nên ngay khi Bellatrix vừa đi xuống cầu thang trước cửa Gringotts, bọn Harry đã lén đi theo, xuống con đường lát đá, qua một loạt cửa hàng bị niêm phong, cuối cùng cũng thấy tiệm đũa phép xập xệ.
Bảng hiệu của ông Ollivander đã bị rơi vỡ một nửa, cánh cửa bên ngoài cũng xô lệch, chiếc tủ kính chứa những miếng nệm nhỏ để bày đũa phép cũng bám đầy bụi, chứng tỏ chủ tiệm đã lâu không có ở đây. Bellatrix đang đi rất nhanh, nhưng khi đến gần cửa tiệm lại đột nhiên chần chừ. Harry và Hermione đi sau ả một khoảng không xa, vội trốn sau một cánh cửa đang dán giấy niêm phong, nhìn từ bên mặt có thể thấy ả ta đang cau chặt mày. Chẳng lẽ đúng lúc này Lời Nguyền Độc Đoán mất đi hiệu lực sao? Harry lo sợ nghĩ.
Nhưng trên thực tế, Bellatrix đang vô cùng chán ghét cửa hàng kia. Vừa nhỏ lại bẩn thỉu, vì sao Chủ nhân lại muốn ả để ‘thứ này’ ở đây chứ? Hầm bạc của gia tộc Lestrange không tốt hơn sao? Lẽ nào nơi này chỉ là trạm chuyển, sẽ có người khác tới lấy mang đi nơi khác? Chuyện này rất khó nói. Có ai trung thành với Chủ nhân hơn ả được sao? Đúng lúc này, một giọng nói êm ái truyền vào tai ả. “Bella! Đi vào, đặt vật đó xuống, sau đó rời đi. Không được quay đầu lại!”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng, là thần chú Truyền âm. Quả nhiên Chủ nhân đang ở đâu đó quan sát ả thực hiện nhiệm vụ! Bellatrix thoáng kinh ngạc, trong lòng lập tức dâng lên tự hào. Xem ra là Chủ nhân tự mình lấy đi! Quả nhiên không ai có thể so sánh sự tín nhiệm của Chủ nhân với ả!
“Vâng, Chủ nhân!” Ả thấp giọng đáp lại, sau đó vẩy đũa phép làm bật tung cánh cửa vốn đã lung lay, sau đó đi vào.
Harry và Hermione thấy Bellatrix đột nhiên thả lỏng, sau đó đi vào tiệm của ông Ollivander. Chỉ chốc lát sau, ả lại đi ra, cái hộp nhỏ trên tay đã không thấy đâu nữa. Lúc đi tới ngã tư đường, ả quay đầu nhìn xung quanh một lát, sau đó cúi người với không khí, rồi mới rời đi.
“Vừa rồi bà ta làm gì thế?” Đợi đến khi bóng dáng Bellatrix biến mất hoàn toàn, Harry mới lên tiếng hỏi. Cúi chào không khí? Thật khó hiểu!
Hermione hiển nhiên cũng không hiểu gì. “Có lẽ là tác dụng của Lời Nguyền Độc Đoán quá mạnh chăng?” Cô nàng không chắc chắn suy đoán.
Bởi vì chuyện này, hai đứa bọn nó cẩn thận đợi thêm một lát nữa. Trong lúc này, cũng có mấy người đi ngang qua tiệm đũa phép, nhưng đừng nói đến dừng lại, ngay cả đưa mắt nhìn cũng chẳng có người nào, Bellatrix cũng không quay lại.
“Được rồi, có vẻ như không có vấn đề gì. Đi thôi!” Harry kéo Hermione đi về phía trước. Hai người bọn nó đi sát lề đường để tránh đụng vào người đi đường [tuy rằng trên thực tế trên đường chẳng có mấy người], sau đó bước qua cánh cửa đã bị Bella bật tung ra đi vào bên trong.
Chiếc hộp hình vuông được bọc bởi miếng vải đen được đặt trên chiếc ghế sô pha duy nhất trong tiệm. Hai đứa nó nhìn nhau, sau đó cẩn trọng đi tới gần. Harry giơ đũa phép ra, triệu hồi cái hộp bay vào dưới Áo Khoác Tàng Hình. Hermione gõ gõ đũa phép lên mặt hộp, lẩm bẩm: “Im hơi lặng tiếng!”
Bên trong miếng vải đen là một chiếc hộp mạ vàng đẹp đẽ vô cùng. Harry không nhịn được mà cảm thán, gia tộc thuần huyết thật là giàu có. Mở hộp ra, bên trên lớp vải nhung lót màu xanh thẫm, Chiếc Cúp tinh xảo nằm đó, lấp lánh chói mắt.
“Chiếc Cúp Hufflepuff!” Harry lập tức nhận ra. Đây đúng là Chiếc Cúp nó đã nhìn thấy từ trong trí nhớ của con gia tinh, quý bà Smith đã đưa nó cho thanh niên Riddle xem.
(xem lại chương 20 tập 6, Harry Potter và Hoàng Tử Lai để biết thêm chi tiết)“Tốt quá!” Hermione vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng cười nói. Cô nàng lập tức im bặt, cũng đồng thời đóng nắp chiếc hộp lại. Hai đứa nó cũng không vội đi ra ngoài, đứng dưới Áo Khoác Tàng Hình chờ Tử Thần Thực Tử bên ngoài đi qua: Bởi vì trong thời điểm hiện tại, chỉ có Tử Thần Thực Tử mới không chút kiêng dè mà lớn tiếng cười nói như vậy, còn những người khác nếu không cần nói thì đều im lặng mà vội vã đi.
“…Ha ha, Malfoy cũng có ngày này!” Một giọng nói ồm ồm truyền vào. “Transylvania(*)! Chỗ đó có công trắng không?”
(*)Transylvania: là một vùng đất lịch sử ở trung bộ nước Romania. Về phía đông và phía nam của Transylvania là dãy núi Carpathia, phía tây đến dãy núi Apuseni. Transylvania là nơi bắt nguồn của truyền thuyết ma cà rồng và những truyền thuyết rùng rợn khác. – Cre: Nhiều nguồnMột giọng nói khác cũng đầy hả hê. “Ai bảo đó là mệnh lệnh của Chúa Tể Hắc Ám chứ! Nơi đó hoang vu lắm. Nhưng chẳng lẽ Malfoy dám trái lời Chúa Tể Hắc Ám sao?”
“Đã được mấy tháng rồi đúng không? Giáng Sinh không thấy lão ta, vậy thì chắc năm mới cũng không về được! Thật đúng là chuyện tốt!”
Hai tên mặc áo choàng đen đi ngang qua tiệm đũa phép của ông Ollivander, cũng như những người qua được khác không hề chú ý đến cửa tiệm xập xệ. “Mà gần đây số lần Chủ nhân triệu hồi chúng ta đến phủ Malfoy cũng ít đi nhiều…”
Tiếng nói của bọn chúng xa dần, lúc này Hermione mới nhẹ nhàng thở ra. “Có vẻ như Voldemort đã điều lão Malfoy đi Transylvania? Hắn sắp có hành động gì sao? A, Mar?” Cô bé nhỏ giọng gọi. Ba người đã hẹn sẽ gặp nhau ở ở trong này, đáng ra Mar phải đến trước chúng nó mới phải chứ.
Xung quanh không có một tiếng động nào. “Mar? Mar?” Hermione lại gọi lớn hơn một chút. Thần chủ Tan Ảo ảnh có thể giúp cơ thể người ta trở nên tàng hình nhưng chẳng sẽ đến cả tiếng động cũng không nghe được?
Harry cũng sốt ruột. Nó quay đầu nhìn khắp cửa tiệm một lượt. Nếu Roald đã vào đây thì không có chuyện anh ấy không nghe thấy Hermione gọi được, cho nên nó nhìn quanh đánh giá… Sau đó nó nhìn thấy trên ghế sô pha đầy bụi còn có một mảnh giấy da, vừa rồi bọn nó chỉ tập trung vào chiếc hộp Bellatrix để đó mà không chú ý tới nó. Nó làm một thần chú Trôi nổi, mảnh giấy da dê kia liền bay lên, mở tung ra, để lộ nội dung bên trong.
“Anh ấy đi rồi.” Harry thực kinh ngạc vì lúc này giọng nói của nó lại bình tĩnh như thế. “Để lại bản đồ phủ Malfoy cho chúng ta.”
“Cái gì?” Hermione sửng sốt.
*
Cùng lúc đó, ở phủ Malfoy.
Lucius Malfoy chưa từng ngờ được rằng sống ngay trong phủ nhà mình mà lại có cảm giác sống một ngày như một năm thế này, quả thực là sống không bằng chết. Lão ta đương nhiên không sao cả, chân tay lành lặn, quần áo ấm áp, đồ ăn no đủ, nhưng lão thà bị Chúa Tể Hắc Ám điều đến Transylvania hẻo lánh chết tiệt kia như những Tử Thần Thực Tử hả hê bàn tán còn hơn!
Bonus:
Transylvania