*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kì nghỉ hè sắp sửa đến.
Harry vắt hết óc suy nghĩ hơn một tháng, cuối cùng cho ra cái kết luận về trường hợp xấu nhất: Voldemort có khả năng đã trở lại, cùng với chính mình. Đương nhiên, điều này còn cần phải chứng thực, cho nên mỗi ngày không đợi Dudley dùng cây gậy cho nam sinh trường Smelting đuổi, nó đều tự giác ra cửa lấy thư và báo buổi sáng. Nó đang bức biết muốn biết một vài tin tức từ thế giới pháp thuật, mà con đường tốt nhất không gì ngoài việc nhận được thư mời nhập học từ trường Hogwarts.
“Trường trung học Tường Đá? Đó là cái nơi gì vậy?” Trong khi Dudley lặp lại mấy câu này đến lần thứ một trăm, Harry đang dụi mắt đi về hướng cửa. Nó cảm thấy kiếp trước dì Petunia chẳng qua chỉ là lo bò trắng răng, nó căn bản không có khả năng vào cái trường nội trú quản chế Tường Đá gì gì đó. Lúc nó nhận được bức thư từ Hogwarts còn tìm mọi cách huỷ thư đi, miễn cho cái thứ gì đó – theo cách nói của dì – đuổi tới, biến cái nhà thành một trận gà bay chó sủa, lại còn giữa trời giông bão chật vật chèo thuyền ra cô đảo!!!
Vào trường Hogwarts kì thật đâu có tệ, ít nhất có thể thoả mãn yêu cầu không muốn thấy mặt nó của cả nhà Dursley. Harry nghĩ như thế, cúi người nhặt mấy lá thư trên tấm thảm trước cửa lên. Có một lá thư kinh doanh của dượng Vernon, một lá thư quảng cáo tiếp thị máy cắt cỏ, còn có một lá thư không dán tem, niêm kín bằng một con dấu.
Harry nhìn cái huy hiệu quen thuộc ấy, nội tâm như muốn hoá mây bay lên. Đến rồi! Chỉ có ở Hogwarts, nó mới cảm giác như ở nhà. Bàn tay run run mở phong bì thư, nó đọc phần nội dung đã sớm biết qua:
“Kính gởi cậu Harry Potter,
Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts…”
“Làm cái gì mà chậm chạp như vậy? Nhanh tay nhanh chân lên, không phải chỉ là lấy mấy bức thư thôi sao?” Dì Petunia xuất hiện ở cửa phòng bếp, khuôn mặt ngựa càng ngày càng dài ra. Bà ta nhìn thấy cháu trai của mình đứng trước cửa, trên khuôn mặt là nét cười sáng lạn, tay nó còn cầm một phong thư. Thị lực của bà vốn rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn đến huy hiệu trên chiếc phong bì, ngay lập tức sắc mặt nàng xanh mét, đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai cường độ cao: “Vernon!”
Mười phút sau, Harry và dì dượng của mình đứng trong phòng khách, mà Dudley bị nhốt bên ngoài vừa khóc vừa nháo, hung hăng đập rầm rầm lên cánh cửa với ý đồ xông vào. Harry đứng bên cạnh sô pha, sắc mặt thản nhiên. Dượng Vernon an vị trước mặt nó, gương mặt trông không khác gì màu gan heo, môi run run, phảng phất như quá tức giận đến không nói nên lời. Dì của nó thì nắm chặt hai tay, vòng qua vòng lại xung quanh hai người, miệng còn lẩm bẩm không ngừng: “Nên làm cái gì mới tốt đây… Làm sao bây giờ…”
“Này, nhóc con, ta mặc kệ mày nghĩ như thế nào, chúng ta sẽ không cho mày đến cái viện khỉ gió đó!” Hơn nửa ngày dượng Vernon mới tìm lại được thanh âm của mình, phun ra một câu như vậy.
Harry ngẩng đầu, nhìn lướt qua dì dượng nó, thanh âm thật bình tĩnh: “Con nghĩ hai người không thể ngăn cản con. Con đã cho cú mèo hồi âm lại rồi.”
Dượng Vernon tức giận rống to: “Đồ nhóc con thối! Mày dám hả? Mày làm sao dám hả?” Hắn vươn tay muốn bắt lấy Harry, bất quá Harry đã dự tính được điều này, nó lắc người tránh thoát.
“Con có thể xin hai người cho con nói xong mọi việc không?” Harry đứng phía sau cái ghế sô pha hình tròn, thế này có thể né được sải tay của dượng nó rất tốt. Dượng Vernon không bắt được Harry, thờ phì phì trừng nó: “Nói đi! Để xem mày muốn giải thích cái gì.”
Harry nuốt nước miếng: “Đầu tiên, mặc kệ thế nào, con cám ơn dì dượng đã dưỡng con mười một năm.” Vợ chồng Vernon bị những lời mở đầu này làm cho kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau.
“Sau đó, hai người không muốn thừa nhận cũng được, nhưng con thật sự là pháp sư, khi vừa mới sinh ra đã có tên trong danh sách học sinh trường Hogwarts, đương nhiên là con phải đến đó.” Harry ngừng lại một chút, vợ chồng Dursley có vẻ như chưa thể hồi phục lại từ trong kinh ngạc mới có thể đế nó nói ra mấy từ ngữ cấm kị ấy trong nhà mà không nhao nhao phản đối.
“Hogwarts là trường nội trú hoàn toàn, cho nên, cái này có nghĩa hai người chỉ phải chịu đựng con vào mỗi mùa hè mà thôi. Đối với hàng xóm, dì dượng có thể nói với họ con vào trường giáo dưỡng, không sao cả. Chỉ cần nhớ rõ mỗi mùa hè con sẽ trở về, cũng đừng hỏi con nguyên nhân vì sao.” Harry cảm thấy những chuyện muốn nói cũng chỉ có vậy. Muốn đem ngọn nguồn mọi việc ra mà giải thích cặn kẽ cho dì dượng mình, thứ lỗi cho nó không có kiên nhẫn như thế, cũng không cảm thấy mình cần phải làm như thế.
Sau đó là một sự trầm mặc lâu thật lâu.
Người đánh vỡ yên tĩnh trước tiên là dì Petunia: “Nói như vậy… mày cái gì cũng biết hết rồi? Nhưng chúng ta đâu có nói cho mày bất cứ điều gì?” Dì thét to.
“Vâng, con biết hai người muốn che dấu chuyện này, làm như không có bất kì thứ gì phát sinh. Nhưng mà… con đã biết cái chết của cha mẹ con là như thế nào…” Harry nhìn thấy kinh ngạc hiện lên trong mắt dì Petunia, nó không kiên nhẫn vung tay: “Dì không cần hỏi con vì sao lại biết, con chính là đã biết thôi. Cho dù tương lai có thể có một cái kết cục giống cha mẹ, con cũng sẽ đi Hogwarts.”
Thì ra nó có thể dễ dàng nói ra thấy chết không sợ? Harry suy nghĩ có chút tự giễu, đời trước, nó nói ra câu đó cũng không thấy nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ là nhà dì dượng nó không khiến nó lưu luyến nhiều như với bạn bè của mình? Mà lúc này đây, nó thậm chí không thể đến gần bọn họ, để tránh đi một tia dao động cuối cùng trên con đường nó đã chọn sẽ bước, cũng như vô hạn tiếc thương nó sẽ lưu cho những người ở lại.
Nếu như lúc trước trên mặt vợ chồng Dursley còn một chút huyết sắc thì bây giờ chúng đã rút quân sạch sẽ. Dì Petunia trừng mắt nhìn nó không thể tin được, rồi đột nhiên hai chân mềm nhũn ngã ngồi ở sô pha. Dượng Vernon thì lấy một loại ánh mắt chưa từng có trước đây nhìn chằm chằm Harry, sau đó nghẹn ra một câu: “Đây là mày tự mình nói ra. Đừng có trông cậy vào gia đình tao cho tiền mày đi học ở cái trường quỷ đó.”
Harry gật gật đầu. Kết quả này tốt hơn rất nhiều so với suy đoán của nó, dù sao nó cũng không muốn hi vọng quá nhiều. Cùng bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, Harry quyết định lưu lại không gian riêng cho hai vợ chồng họ. Ngay khi bàn tay Harry đặt lên tay nắm cửa, nó nghe được dì Petunia phát ra một tiếng thút thít. Thoáng dừng lại trong chốc lát, cuối cùng không hề quay đầu lại, nó mở cửa đi ra. Dudley theo quán tính ngã vào trong phòng, nó ngồi dưới đất, nhìn Harry không chút biểu cảm trong khi mẹ mình đang khóc, vẻ mặt hoàn toàn mê hoặc.
Không khí trong ngôi nhà số 4 đường Privet Drive mấy ngày nay rất nặng nề. Dì Petunia trở nên rất đãng trí, thậm chí dì còn không nhớ đến việc gọi Harry dọn bàn sau bữa tối. Hạnh phúc vì không phải làm việc, Harry nhanh chóng bò lên lầu, muốn ngồi ngốc trên chiếc giường nhỏ trong phòng mình một hồi. Nó vừa đẩy cửa ra đã thấy một con cú mèo màu hung nâu đáp xuống bệ cửa sổ.
Harry đi qua, gỡ tấm giấy da xuống khỏi chân con cú rồi để nó vỗ cánh bay đi. Vuốt phẳng tấm giấy, nó nhìn thấy hàng chữ viết tay dài mảnh quen thuộc.
“Harry thân ái,
Rất vui vì nhận được thư hồi âm của trò. Ngày mai, Hagrid sẽ dẫn trò đến Hẻm Xéo mua đồ dùng cần thiết. Ông ấy là người giữ khoá của Hogwarts. Cha mẹ của trò có để lại một gia tài nho nhỏ cho trò, cho nên trò không cần bận tâm về vấn đề học phí. Cuối cùng, hoan nghênh trò đến Học viện Hogwarts.
Kính thư,
Albus Dumbledore”
Harry chớp chớp mắt, cố gắng ức chế xúc động muốn rơi lệ. Thầy hiệu trưởng giấu nó rất nhiều chuyện, đúng vậy, nhưng Harry vẫn mong muốn nhìn thấy một cụ Dumbledore hấp háy đôi mắt sau cặp kính nửa vầng trăng viết thư cho nó, mà không phải một cụ Dumbledore mềm nhũn nằm dưới chân tháp như một con rối.
Nó đã sắp bước chân vào thế giới pháp thuật, Harry cố gắng mệnh lệnh cho mình không nên suy nghĩ đến những cảnh tượng có thể khiến nó thất thanh khóc rống, hiện tại điều cần chú ý đến là làm sao giải thích cho dì dượng nó sẽ có một người lai khổng lồ sắp bước chân vào căn
nhà số 4 Privet Drive…
Ngày hôm sau, thời điểm ánh mặt trời xuyên thấu lớp màn sương mù bao phủ thành phố Luân Đôn, Harry và Hagrid đã đứng trước cửa quán Cái Vạc Lủng. Buổi sáng, khi vợ chồng Dursley vừa nghe Harry miêu tả, bọn họ cơ hồ muốn cấp tốc đem nó quăng ra một cái ngã tư nào đấy cách xa con đường Privet Drive ít nhất mười dặm Anh, để nó ngồi đấy một mình mà đợi cái lão Hagrid. Bọn họ không hề muốn – tuyệt đối không hề muốn – mấy người hàng xóm nhìn thấy bọn họ giao tiếp với những người kì quái.
Cho nên mới nói, lần này cơ bản đã thuận lợi vượt quá mong muốn, Harry yên lặng tự nhủ mình như thế. Trên đường đi, lão Hagrid luôn vụng trộm đánh giá nó. Nó biết biểu hiện của mình là rất ít nói và có lễ phép, cũng đúng thôi. Hagrid đẩy cánh cửa bước vào, Harry lúc lắc thân hình nhỏ bé của mình theo sau tấm thân vĩ đại ấy, cũng vào theo. Nó một chút cũng không thể quên, đây là nơi nó lần đầu tiên gặp được Voldemort đang ám trong thân thể Quirrell.
Trong quán rượu là tiếng ăn uống linh đình cùng tiếng người ồn ào. Harry chân thành hi vọng những thanh âm hỗn độn ấy không cần vì sự có mặt của nó mà biến mất, nhưng hiển nhiên là Merlin đã quên mất lời cầu nguyện của nó. Ly rượu trong tay một pháp sư rơi xuống, mảnh vụn thuỷ tinh văng lên chính chân mình ông ta cũng không để ý. Một nữ phù thuỷ khác thì cố gắng hút một cái tẩu thuốc không biết đã tắt từ bao giờ. Càng ngày càng nhiều tiếng bước chân vang vọng xung quanh, ai cũng muốn được một lần bắt tay với cậu bé Harry Potter đại danh đỉnh đỉnh…
Ây, tai vạ a! Harry cảm thấy những cái nhìn sùng bái từ bốn phương tám hướng làm cho nó khó chịu. Nó sở dĩ không bị Voldemort giết chết không phải bởi vì thể chất của nó có cái gì đặc thù, mà là do mẹ nó hi sinh tính mạng nàng. Đây là điều mà nó một chút cũng không hề cảm thấy tự hào.
Harry bị một đám người biến cho thành đầu óc choáng váng, đợi cho đến khi Hagrid đang chuẩn bị giơ lên cây dù màu hồng mở cánh cửa Hẻm Xéo, nó mới kịp nhớ đến một vấn đề trọng yếu: Quirrell đâu? Vì sao lần này nó không nhìn thấy hắn?
Harry đầy một bụng nghi ngờ khiến cho cơ mặt hơi hơi căng quá. Sau khi Hagrid dẫn nó vào ngân hàng Gringotts, mời nó một cây kem hương vị trái cây có xoài và quả mâm xôi ở tiệm Florean Fortescue, rồi mua cho nó một con cú trắng muốt tuyệt đẹp làm quà sinh nhật, nó mới có thể miễn cưỡng mỉm cười một cái dưới ánh mắt lo lắng từ lão Hagrid. Điểm đến cuối cùng chính là cửa hàng đũa phép của Ollivander.
Harry Potter không phải là vị khách duy nhất ở trong tiệm. Một nam nhân cao gầy đưa lưng về phía nó đang thử đũa phép, đầu cây đũa phép phát ra ngọn lửa hừng hực. Dựa vào tình trạng hỗn loạn trong cửa hàng, Harry không chút nghi ngờ kết luận rằng, quá trình nam nhân này thử đũa phép so với nó còn khủng hoảng hơn nhiều.
“Đây, thử cây này xem nào. Gỗ xơ rồng, sợi tim rồng, dài mười ba tấc, cứng rắn, uy lực rất cường đại. Rất ít pháp sư có thể khống chế đũa phép gỗ xơ rồng, chính vì nguyên nhân đó mà nó rất hiếm thấy, tinh tế, hơn nữa nó chỉ phục tùng người có uy lực lớn hơn nó. Cái này ta thật vất vả mới tìm được một cây ở vùng Viễn Đông… Sợi tim rồng cũng là lấy từ một con lưng gai Na Uy trưởng thành, ta tin tưởng không có bao nhiêu pháp sư muốn đi khiêu chiến nó…” Giọng nói của ông Ollivander dần dần xa xăm. Harry nhận thấy chiếc hộp trong tay ông tích một tầng bụi thật dày, giống như được lôi ra từ một góc hẻo lánh nào đó.
Nhìn thoáng qua pháp sư đang chọn đũa phép, Harry chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn. Khoảng trên dưới hai mươi, tóc đen mắt đen, ngũ quan phi thường rõ ràng, không cần nhìn chính diện cũng có thể biết được nam nhân này rất rất anh tuấn. Nghe thấy mấy lời của Ollivander, nam nhân hơi hơi nhướn hàng lông mày. Lực chú ý của Harry di chuyển lên mấy cây đũa phép rơi lả tả xung quanh hắn, một trong số đó có màu đen thui giống như đã bị nướng qua mấy lần lửa lò.
Ollivander lấy cây đũa phép ấy ra đưa cho nam nhân, hắn tiếp nhận, vẫy một cái vào trong không trung. Một vành lửa xuất hiện, Harry có thể cảm giác được lông mi và tóc mình dưới nhiệt độ ngọn lửa đang dần dần biến khét, nó vội vàng lui về phía sau. “Cây này.” Nam nhân vươn ngón tay thon dài của mình chỉ vào một cây trong cái đống đũa phép lộn xộn trên mặt đất: “Và giúp tôi gói cây này lại luôn, dùng làm đồ dự trữ.”
Ollivander làm theo, trong đôi mắt màu bạc là kích động thật lớn: “Merlin ơi, ta còn tưởng rằng cây đũa phép này sẽ vĩnh viễn ở lại trong cửa hàng này chứ!” Nam nhân tựa hồ cảm thấy có hứng thú, hỏi: “Tại sao? Ông làm ra những cây đũa phép tốt nhất mà, không phải sao?”
“Ừ, đúng là như vậy không sai…” Ollivander đột nhiên nghiêm túc lại: “Đây là tác phẩm thời trẻ tuổi của ta. Khi đó ta còn trẻ khí thịnh, muốn làm ra một cây đũa phép có thực lực cường đại nhất, cường đại đến nỗi không ai có thể có được nó…” Ông đưa hai chiếc hộp đũa phép đã đóng gói cẩn thận cho nam nhân. “Quý ngài đây trẻ tuổi như vậy… cậu Rold à, nghe lời ta, cậu nhất định có thể làm nên một sự nghiệp vĩ đại.”
Harry trong nháy mắt có cảm giác nam nhân kia sẽ cười lạnh một cái, bất quá hắn chỉ lễ phép mỉm cười: “Rất cám ơn. Như vậy, ta phải trả cho ngài bao nhiêu?”
“Đây là tặng cậu.” Ollivander không hề để ý đến nét ngạc nhiên trong cả hai đôi mắt. “Cậu hoàn thành giấc mộng thời trai trẻ của ta… Khi sinh thời ta nhìn được cây đũa phép này tìm được chủ nhân cho nó, ta đã cảm thấy rất mãn nguyện.”
“Rất cảm ơn.” Ngạc nhiên qua đi, nam nhân họ Rold nho nhã lễ độ nói lời cảm tạ. Hắn xoay người, như thể vừa mới nhìn đến thân ảnh Harry đang đứng nơi đó. “A, ông có khách hàng mới này.”
Ánh mắt Ollivander rơi xuống trên gương mặt Harry, và chỉ trong nháy mắt ông đã nhận ra nó là ‘Harry Potter’. “Ah, là cậu, ta cũng đang nghĩ đã đến lúc cậu nhập học Hogwarts.” Ông lão tóc bạc gõ nhẹ cuộn thước dây trên bàn – nó liền lập tức bay lại bên cạnh Harry bắt đầu đo đạc – rồi di chuyển cây thang cao kều tìm kiếm đũa phép trong tiệm. “Ta còn nhớ rõ cái ngày cha mẹ cậu đến đây mua đũa phép, dường như mới chỉ là hôm qua mà thôi…”
Harry không nghe được thanh âm của ông Ollivander, bởi vì người nam nhân kia đang dùng một loại biểu tình nghiền ngẫm quan sát nó, ngữ khí hơi đề cao thanh âm: “Harry Potter?” Ánh mắt hắn tối tăm thâm trầm, Harry theo bản năng tránh né, vừa lúc cuộn thước dây đang đo khoảng cách giữa hai mắt nó: “…Vâng.”
Ngay lúc này, một giọng nói thật to truyền đến: “Harry, cháu chọn được đũa phép chưa?” Hagrid đẩy cửa bước vào, thấy được nam nhân. “A, Giáo sư Rold!” Ánh mắt gã rơi xuống chiếc hộp trong tay nam nhân: “Xem ra Giáo sư đã chọn được cây đũa phép ưng ý rồi phải không?”
“Đúng vậy, cũng chẳng dễ dàng gì.” Nam nhân cũng không quay sang Hagrid, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Harry. “Thì ra hôm nay là ông đi với Harry Potter à?”
Hagrid vò đầu: “Vâng, cụ Dumbledore nói để tôi dẫn thằng bé đi Hẻm Xéo.” Lão lập tức quay sang Harry: “Harry, vị này là Giáo sư Rold, từ nay về sau sẽ đảm nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.”
Harry đứng đấy, trong lòng là sóng cuộn biển gầm. Giáo sư mới… môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám?