*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ây da, xem ra vận khí của ta không được tốt đâu nhỉ.” Nam nhân lấy một loại tiếc hận khẩu khí mà nói, nhưng trên mặt nhìn thế nào cũng không ra được cảm xúc ấy. “Lên lớp giảng bài Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho Cậu bé cứu thế, ta tin chắc có không ít người cho rằng ta là không biết tự lượng sức mình đi?”
Không đợi Harry kịp nói câu nào, lão Hagrid đã nhanh chóng giảng giải: “Kỳ thật Harry là một cậu bé ngoan, thật sự đấy Giáo sư.”
“Phải không, nếu như vậy thì rất tốt.” Nam nhân nhét hai chiếc hộp đũa phép vào dưới lớp áo choàng, sau đó vươn tay: “Rất chờ mong lần gặp mặt tiếp theo giữa chúng ta, Harry.”
Harry miễn cưỡng vươn tay mình ra. Không biết vì cái gì nhưng khi tên của mình được nam nhân này nói ra, nó theo bản năng phát run. Ngay trước khi ngón tay hai người tiếp xúc, Harry thậm chí cảm thấy chỉ một giây sau người đối diện sẽ nhảy dựng lên, nhưng thực tế chẳng có gì phát sinh.
Harry ngẩng đầu nhìn thẳng vào người kia, lại chỉ nhìn thấy một nụ cười rất sâu. Voldemort có thể tươi cười sáng lạn như vậy sao? Nó thậm chí còn nhìn thấy một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt. Nam nhân này chẳng xảy ra chuyện gì cả. Harry có hơi ảo não, chẳng lẽ nó bị chứng vọng tưởng bị hại rất nghiêm trọng, cho nên khi không thấy Quirrell liền lấy Rold vào thay thế?
Rold tựa như không nhìn ra cảm xúc hỗn loạn của Harry, chào tạm biệt Hagrid rồi xoay người li khai.
Nếu Rold không bị Voldemort ám thân, như vậy không phải là nói trận chiến bảo vệ Hòn đá Phù thuỷ cũng không xảy ra? Harry cơ hồ là ngây ngốc vung đũa phép, hết cây này đến cây khác. Đầu tiên là nó bị một con trăn khinh bỉ, sau đó lại lòi ra một ông Giáo sư không hề tồn tại… Lằn ranh lịch sử đang mờ dần sao?
Mặc dù vậy, khi Harry chạm tay vào cây đũa phép quen thuộc của mình, nó lại cảm nhận được một loại ấm áp lan ra toàn thân. Gỗ nhựa ruồi, lông đuôi Phượng Hoàng, mười một tấc rưỡi. Harry ngắm nghía cây đũa phép, rốt cuộc vẫn là cây đũa phép ấy, giống như kiếp trước. Điều này có nghĩa là gì? Vô luận có bao nhiêu biến hoá, nó vẫn là Kẻ được chọn sao?
Như vậy cũng không tệ, ít nhất phương hướng chung sẽ không thay đổi. Tuy một vài tình tiết có thể sẽ bất đồng nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Nói cách khác, nó không thể hoàn toàn dựa vào trí nhớ của mình mà sẽ phải lần tìm theo những dấu vết mới.
Ra khỏi cửa hàng của ông Ollivander, Harry đã làm xong quyết định. Hagrid giúp nó đóng gói mấy thứ vừa mua vào một cái thùng, hơn nữa cố ý muốn đưa chúng về nhà, cho nên Harry chỉ cần cầm cái lồng sắt có chứa Hedwig. Con cú trắng như tuyết đang ngủ gà ngủ gật, Harry lẳng lặng nhìn ánh tà dương chiếu lên Hedwig làm thành một cái bóng thật dài trên mặt đất. Mình phải bảo vệ nó, cùng với mọi người, vì thế nó cần làm bất cứ thứ gì có thể để đạt được mục tiêu này. Harry ôm quyết tâm cao độ không hề biết rằng, nhiều năm về sau, nó hoàn thành lời thề của mình, nhưng bằng một phương thức hoàn toàn ngoài dự đoán.
Trong phần còn lại của mùa hè, Harry hầu như mỗi ngày đều lang thang không mục đích trên mấy con phố. Vợ chồng Dursley khi nhìn thấy những thứ Harry mang về từ chuyến đi Hẻm Xéo thì đôi mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, thế nhưng không hề nói câu gì. Về sau, sự tồn tại của Harry trong gia đình Dursley vốn rất nhạt nhoà nay liền hoàn toàn biến mất, trên cơ bản không khác gì với không khí, bởi vì bọn họ cơ bản không hề nói chuyện với nó nữa.
Một ngày trước khi xuất phát, Harry nghĩ ít nhất cũng phải nói với dì dượng nó một tiếng, cho nên sau bữa tối, khi ông anh họ Dudley của nó đã yên vị trước màn hình ti-vi, nó cố ý thả chậm động tác. Dì Petunia thấy thế cũng chỉ nhíu mi, tựa hồ không muốn lãng phí sức lực của mình vào một tên người ngoài.
“Ừm, cái kia… Harry cố gắng lên tiếng trước khi dì dượng nó rời khỏi nhà bếp: “Ngày mai con sẽ xuất phát đi Luân Đôn.” Khi nhìn đến cái trừng mắt dữ tợn của hai người bọn họ, nó nhanh chóng bổ sung: “Con sẽ tự mình đi.”
Dì Petunia mím môi mình thành một đường dài mỏng, có thể nhìn ra được đối với loại chuyện này dì không quá cao hứng. Dù sao cũng không quan hệ, cái gì nên làm nó đều đã làm. Harry dời lực chú ý lên cái đĩa thức ăn trước mặt, hoàn hảo là nó đã đổi một ít Galleons ra Bảng Anh lúc còn ở ngân hàng Gringotts. Nếu không, Harry quả thật không muốn tưởng tượng đến cảnh nó đi xin dì dượng mình ít tiền làm lộ phí… Cái viễn cảnh đó còn kinh khủng hơn cả việc cận chiến với một con rồng bự chảng.
Ngày hôm sau, Harry tỉnh lại từ rất sớm, nương nhờ ánh đèn đường bên ngoài mà thu xếp đồ đạc. Tất cả những gì nó cần đều ở trong rương, cửa lồng Hedwig đã sớm đóng chặt từ trước. Nó rón ra rón rén mở cửa phòng, trước tiên đem cái lồng cú xuống chân cầu thang đã, sau đó lại đến cái rương. Ngay khi nó loạng choạng đặt bàn chân mình lên bậc thang cuối cùng, đèn dưới hiên đột nhiên sáng lên.
Harry bị doạ cho nhảy dựng, ánh sáng bất ngờ làm nó hoa mắt. Chờ cho tầm nhìn rõ ràng, nó thấy dượng Vernon quần áo chỉnh tề đứng trước cửa phòng khách, đằng sau tấm thân đồ sộ đó là dì Petunia, cũng không hề mặc cái váy ngủ sọc hồng như mọi sáng. Đây là… bọn họ có việc?
Nhãn tình dượng Vernon quét qua chiếc rương còn trong tay Harry, lại lia xuống cái chuồng cú dưới chân nó, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ mạnh: “Đi gấp, phải không?” Hình như dì Petunia ở phía sau huých dượng một cái, bởi vì sắc mặt dượng đột nhiên trở nên rất kì quái. “Đi, đi mau, ta hôm nay còn phải đi làm nữa.”
Harry liền mạc danh kì diệu ngồi ở trong xe. Điệu bộ này sao giống như là bọn họ muốn chở nó đến Luân Đôn thế? Qua kính chiếu hậu, nó nhìn thấy hai gương mặt không chút biểu tình của dì dượng mình, và nó khôn ngoan chỉ để vấn đề trong lòng. Khi đến nhà ga Ngã Tư Vua, dượng Vernon hình như chỉ hận không thể chạy về ngay lập tức, mà dì Petunia thì nhiều lần liếc ánh mắt nàng về phía nó. Harry đứng như trời trồng nhìn chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc kì quái không biết tên.
Kế hoạch của nó vốn là ra đường Privet Drive đón taxi, bởi vậy nó tính toán thời gian khá dư dả, kết quả là hiện tại nó tới quá sớm. Men theo lối đi quen thuộc, nó vào sân ga Chín ba phần tư, nơi đầu máy hơi nước đỏ sẫm đang lẳng lặng nằm ngủ. Xem ra cũng không quá tệ, ít nhất nó có thể chọn lựa bất kì toa xe nào nó muốn.
Dưới sự trợ giúp của nhân viên phục vụ, Harry khiêng được đám hành lý nặng ịch lên tàu, sau đó lang thang theo hành lang trên tàu mà đi kiếm một toa thích hợp. Nó ban đầu muốn ngồi ở toa xe cuối cùng, nhưng nơi đó đã có người giữ chỗ trước, trên tấm thẻ trước cửa có ghi “M. V. Rold”
Là Giáo sư mới? Harry suy nghĩ một chút, rồi kéo cánh cửa toa xe kế bên đi vào. Nó đang rất muốn biết vị Giáo sư này có lai lịch thế nào. So với các Giáo sư khác, Rold trông trẻ tuổi anh tuấn hơn rất nhiều, bất quá Harry rất khẳng định, Giáo sư Rold này sẽ không phải loại bao cỏ (bất tài, vô dụng) như ông Lockhart.
Mặt trời chậm rãi lên cao, Harry có thể thấy được sương mù giăng trên sườn núi xa xa đang dần tán đi. Ánh nắng ấm áp bao phủ lên người, nghĩ đến việc nó sắp được trở lại Hogwarts, Harry dựa đầu vào cửa sổ thuỷ tinh, bất tri bất giác mà ngủ.
Chờ Harry tỉnh lại, mặt trời đã lên đến đỉnh, mà
đầu máy hơi nước đang lao đi vùn vụt trên tuyến đường định sẵn. Gỡ mắt kính xuống, xoa xoa vành mắt bị mắt kính ép thành một đường hằn rồi lại đeo mắt kính lên, lúc này nó mới nhận ra người ngồi đối diện mình là ai. “… Giáo sư?”
Nam nhân tóc đen thoải mái dựa người vào chiếc ghế phía sau, thoạt nhìn không có ý tứ muốn di chuyển. Hắn vươn một ngón tay chỉ ra ngoài: “Hiện tại tất cả mọi người đang bán tán việc có một Harry Potter lừng danh trên xe lửa.” Sau đó hắn lập tức rút tay về, động tác cực kì ưu nhã. “Bên ngoài toa xe trò ngủ có một đám người đang hăng hái tranh luận xem có nên đánh thức ngươi dậy hay không, và nên dùng phương pháp như thế nào cho tốt… Thầy đoán trò cũng không muốn bị mọi người vây xem nên đã tự chủ trương sang đây.”
Harry thế mới phát hiện, thường có người đứng lại trước cửa toa xe của nó nhưng không ai đẩy cửa bước vào, thoạt nhìn là công dụng của tấm thẻ treo trước cửa toa. “Không sao, cám ơn Giáo sư.” Harry chân thành nói lời cảm tạ, nó bắt đầu có chút hảo cảm với vị Giáo sư Rold này.
“Không cần cám ơn.” Nam nhân không chút để ý nói, bàn tay lật một trang trong quyển sách đồ sộ để trên đầu gối. Harry nhìn thấy một hàng chữ dài nhỏ trên đầu trang giấy – Sử quan hưng suy của Pháp thuật Hắc ám thời cận đại – Thiên Grindelwald. Nó không khỏi hỏi ra miệng: “Thầy muốn dạy về Grindelwald trong trương trình học sao, thưa Giáo sư?”
“A, đương nhiên là không rồi, đây chỉ là một thứ tiêu khiển.” Nam nhân ngẩng đầu nhìn Harry, đóng quyển sách lại, cười rộ lên: “Trò nói xem, người đã kết thúc vị Chúa tể Hắc ám nổi danh nhất lịch sử cận đại đang ngồi trước mặt thầy, vậy thầy còn xem quyển sách này làm gì?”
Harry nguyên bản đang trừng mắt nhìn quyển sách, nó hoàn toàn không thể tưởng tượng được ngoài Hermione còn có người có hứng thú lấy mấy quyển sách dày hơn bê-tông đi làm thú vui tiêu khiển. Khi nghe được nửa câu sau của Giáo sư Rold, nó tự nhiên cảm thấy xấu hổ, thế là nó vội vàng tìm từ giải thích: “Không phải như thế, Giáo sư…”
“Hagrid nói đúng, trò là một đứa bé ngoan.” Rold đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi như vậy. “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy từ đó về sau liền biến mất, điều này ai cũng biết.”
Harry nhìn Giáo sư Rold, người kia không né tránh mà nghênh diện ánh mắt nó. “Có lẽ là như vậy.” Cuối cùng, Harry quyết định nói ra điều mà mọi người muốn nghe, muốn tin tưởng. Dù sao thì nó thấy cũng đâu có sai sự thật lắm, mà cứ bất kể nơi chốn khơi khơi nói ra “Voldemort còn sống” không thể nghi ngờ là một hành vi cực kì ngu xuẩn.
“Đúng rồi, thầy cũng từ Hogwarts tốt nghiệp sao?” Harry đột nhiên nhớ đến ý định ban đầu của mình khi lựa chọn toa xe gần cuối, nó hỏi vu vơ. Nếu hắn nói ‘đúng vậy’, nó có thể tra xét hồ sơ học sinh trong Hogwarts để kiểm tra lai lịch người này, xem có vấn đề gì không.
Bất quá Harry đã định là phải thất vọng. “Hogwarts là một Trường đào tạo Pháp sư và Phù thuỷ danh giá,” Rold nhún vai, “thầy cũng hi vọng mình được học tập ở nơi này, nhưng thầy lớn lên ở nước Pháp.”
“À, vậy hẳn là trường Beauxbatons?” Harry dựng lên hình tượng một đứa trẻ hiếu kì: “Nhưng hình như họ chỉ nhận nữ sinh?”
“Đúng vậy.” Rold phối hợp thở dài một hơi. “Kì thật thầy chưa từng nhận qua giáo dục từ bất kì trường lớp đào tạo nào…” Nhìn đến nghi hoặc trong ánh mắt Harry, hắn bổ sung: “Pháp không có những yêu cầu nghiêm khắc như nước Anh, chỉ cần thông qua kì kiểm tra cuối cùng là được.”
Harry trợn tròn hai mắt. Nếu vậy chẳng phải là rất khó điều tra được lý lịch xác minh sao? Nó chuyển hướng suy nghĩ trong đầu rất nhanh: “Vậy là thầy tự học ở nhà rồi mới đi thi sao Giáo sư?”
“Cũng không khác mấy, học cái này một chút, cái kia một chút.” Rold rút cây đũa phép gỗ xơ rồng của mình ra, Harry trơ mắt nhìn hắn làm quyển sách biến mất chỉ với một cái phẩy đũa phép. “Thầy thật ra chỉ mới trở về từ Ấn Độ, những bùa phép của nhóm người Bà La Môn quả là làm người ta thán phục.”
Harry không nói gì. Thoạt nhìn, Giáo sư Rold là dựa vào kinh nghiệm thực chiến phong phú của mình mà đả động cụ Dumbledore, quả thật cái chức Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám rất phù hợp với thầy ấy. Tuy nghi ngờ có giảm đi một chút, nhưng Harry vẫn quyết định nên quan sát vị Giáo sư này nhiều một chút.
“Nghe nói học sinh năm nhất ở Hogwarts đều phải tiến hành nghi thức phân nhà?” Rold khơi mào một đề tài mới. “Trò có suy nghĩ mình sẽ vào nhà nào không?”
“Con nghĩ, đại khái là Gryffindor đi.” Harry nói ra câu trả lời thận trọng. Cái nón phân loại biết đọc tư tưởng kia chắc chắn sẽ lại ca hát, mà cái giọng hát còn hơn cả tiếng cồng tiếng chiêng kia thật khiến người ta không thể chịu được… Chờ một chút, biết đọc tư tưởng? Merlin ơi! Harry thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, nó vậy mà lại xem nhẹ chuyện này!!! Lỡ như tư tưởng của nó bị cái nón đọc được, ai mà biết nó có nói cho cụ Dumbledore hay không… Nó không thể biết trước khi cụ hiệu trưởng biết đến tin tức này sẽ làm ra cái loại phản ứng gì.
Bế quan bí thuật… Harry bây giờ cực kì hối hận nó không nghiêm chỉnh chuyên tâm mà học môn này, hữu dụng cỡ nào a! tuy rằng lúc trước là cụ Dumbledore bảo nó đi học để đối phó với Voldemort, nhưng bây giờ đối tượng cần đối phó nên tăng thêm số lượng nhỉ. Harry không chút nghi ngờ, cụ Dumbledore tuyệt đối là đối thủ xứng tầm với Voldemort nhất, ngay cả cái chết của mình cụ còn có thể sắp xếp cho vào kế hoạch chứ đừng nói tới Giáo sư Snape hay những người khác. Nhưng mà nó không chịu được cái loại hiện thực này, bởi vì nó là loại người một khi biết mọi chuyện đều có liên quan đến mình, mà mình lại là người sẽ chấm dứt hết thảy bi kịch, nó sẽ kiên quyết không để bất cứ người nào phải ngã xuống trước mặt nó.
Vậy thì từ giờ trở đi, không cần suy nghĩ đến bất cứ vấn đề nào liên quan đến Voldemort nữa, cho đến khi nghi thức phân loại kết thúc. Harry cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Giáo sư Snape đã nói qua, cố gắng không nghĩ đến việc mình muốn che dấu, chỉ nghĩ đến những việc mình muốn người khác biết. Nó chỉ cần cho Cái nón phân loại nhìn đến những sinh hoạt ấu thơ thú vị của mình là được. Nghĩ đến dì dượng của ngươi, còn có Dudley nữa, Harry ra lệnh cho chính mình.
Mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Harry bỏ lỡ nét miễn cưỡng trong ánh mắt người đối diện. “Gryffindor, đây quả là nơi Cậu bé cứu thế nên đến.” Rold khẽ cong khoé môi: “Vậy chúc trò may mắn, Harry.”