Harry chăm chú nhìn xuống sân đấu, sau đó thầm nhắc nhở mình, dù trận đấu rất gay cấn, nhưng nhiệm vụ của nó là bắt lấy Snitch vàng. Chờ sau khi bọn nó thắng lợi, những người khác chắc chắn sẽ miêu tả thật chi tiết cho nó nghe. Nghĩ đến đây, cuối cùng nó cũng có thể dời tầm mắt đi.
Tiếp đó, Harry bay xung quanh phía trên sân bóng, cúi đầu nhìn khắp một lượt, ánh mắt quét từ cầu môn đến khán đài. Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp lúc đầu cố ý tỏ vẻ không thèm để ý, lúc này vẻ mặt đã chuyển sang kinh ngạc.
Lần trước đội tuyển Quốc gia Anh thậm chí còn không lọt được vào vòng sau của Cúp Quidditch Châu Âu, đội Wales và đội Tô Cách Lan tốt hơn một chút, nhưng cũng phải dừng ở vòng mười sáu đội. Nếu nó muốn gia nhập một câu lạc bộ nào đó, thì đội Chim Khách Monte Rose Wales tương đối thích hợp [đường Privet Drive ở sát biên giới Wales, cách Anh Quốc không xa], hơn nữa nó thích nhất Tầm thủ Eunice Murray, người mà khi còn sống đã cống hiến sức lực vì đội tuyển này. Đội Dơi Bally Cass là ở bắc Ái Nhĩ Lan, có phải là có chút xa không? Ánh mắt Harry rơi xuống người đang ngồi ngay ngắn trên hàng ghế giáo sư, không khỏi lại nghĩ, lần đầu tiên Tử Thần Thực Tử họp là ở bờ biển phía tây Ái Nhĩ Lan, lần thứ hai họp có khi nào cũng ở Ái Nhĩ Lan không? Có điều suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong giây lát, vì nó vội vàng lắc đầu, chuyện này để sau hãy nghĩ…
Trong lúc Harry đang mải suy trước tính sau, đội Gryffindor đã thành công hóa giải đợt tấn công mới của đội Hufflepuff, sau đó thừa thắng xông lên, lần đầu kéo giãn tỷ số ra hai mươi điểm.
“80:60! Hai anh em nhà Weasley đã phát huy sở trường của mình, bọn họ quả thực chính là hai trái Bludge khổng lồ bằng người!” Lời bình luận của Lee Jordan tạo ra một trận cười lớn. Fred và George hoàn toàn không để ý, thậm chí bọn họ còn lộn nhào trên không trung để ăn mừng. Harry cách bọn họ rất xa, giơ ngón cái lên.
Nhưng đội Hufflepuff hiển nhiên sẽ không cam tâm. Bọn họ rất nhanh đã tổ chức lại đội hình, Truy thủ đội trưởng ôm trái Quaffle bay cao lên trên, Harry cảm giác đó là một động tác giả… Wood hiển nhiên cũng cho rằng như vậy, anh không dám rời khỏi cầu môn nửa bước, bay thành hình số tám quanh ba cột cầu môn, đây chính là tư thế phòng thủ…
Đột nhiên, khán đài Hufflepuff trở nên ồn ào: “Cedric! Snitch!” Hiển nhiên bọn họ muốn Tầm thủ của mình bắt được trái Snitch. Thế nhưng trái banh nhỏ màu vàng nhanh chóng lẩn vào trong đám người, đám học sinh vì tránh nó mà dạt sang hai bên, khán đài nhất thời trở nên hỗn loạn. Harry cúi người, điều khiển Tia Chớp xông thẳng tới, bay sát rất nhiều đỉnh đầu, tiếng kêu sợ hãi nhất loạt vang lên… Nó đuổi theo Cedric, rất nhanh đã vượt qua anh, thế nhưng trái Snitch vàng trong lúc hỗn loạn lại bay đi mất…
Harry một lần nữa bay lên giữa không trung, nhưng lúc này nó đã bắt đầu cẩn thận chú ý động tĩnh bên phía khán đài Hufflepuff. Cedric bay sát bên cạnh, nhìn chằm chằm Harry, mím chặt môi. Qua chuyện vừa rồi, anh nhận ra được cây chổi của anh chênh lệch với Tia Chớp như thế nào, trong lòng lại càng nâng cao cảnh giác.
Một ánh sáng vàng xẹt qua kẽ hở giữa đám người. Harry không chút do dự lập tức tăng tốc, nó nhất định phải bắt được. Cedric cũng đã nhìn thấy, lập tức cùng lao xuống. Harry bay dọc quanh khán đài hình tròn, mũi chổi cọ sát mặt tường. Những người ở hàng ghế đầu thấy nó vụt qua ngay sát mặt mình, mặt bị gió quét qua làm cho đau nhức. Cedric vẫn theo sát phía sau nó, khuôn mặt đỏ bừng, miệng mím chặt, không biết là do căng thẳng hay do bị gió tạt.
Ánh mắt của tất cả mọi người dường như đều tập trung vào cuộc truy đuổi này. Harry đáp lên nóc của tòa nhà hình trụ, rồi hơi hạ cán chổi xuống. Xoẹt một tiếng, phía ngoài bức tường bị đuôi chổi quét qua làm thủng một lỗ lớn, rơi xuống phía dưới. Cedric đang bay sát theo nó, lại bất ngờ bị bụi rơi xuống, không chú ý bị lăn xuống. Trên ghế khán giả hô lên…
Harry không nghe thấy gì cả, trên thực tế, trong mắt nó lúc này chỉ có trái banh cánh bạc trước mắt, tiếng gió bên tai dường như cũng ngưng bặt từ lúc nào. Nó nhướn người đưa tay phải ra, năm ngón tay xòe rộng. Nhanh lên nào, còn ba thước Anh… Một thước Anh… Một tấc Anh… “Bắt được rồi!” Nó kêu to, phanh chổi lại, giơ cao tay, trái Snitch vàng vùng vẫy trong tay nó.
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay sau đó lại đồng loạt hét lớn.
“Làm tốt lắm!” Một bàn tay vỗ vỗ vai nó. Harry vẫn đang cười rất tươi, quay đầu lại nhìn, “… Ngài Chủ tịch?” Lúc này nó mới phát hiện ra mình đã bay tới bàn giáo sư từ lúc nào. Vậy vừa rồi nó bay qua mặt…? Trong lòng Harry thoáng có một dự cảm không lành, nó chậm rãi quay đầu lại.
“Vừa rồi cậu bắt được Snitch ngày trước mũi giáo sư Roald! Merlin ơi, chỉ còn kém một chút xíu nữa thôi!” Mike Mar kích động nói, giơ hai ngón tay lên, “Chỉ còn một chút xíu thế này… Tôi còn nghĩ chắc chắn cậu sẽ đụng vào giáo sư rồi! Kỹ thuật thật sự khiến người ta bội phục!”
Harry nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, bối rối nói không ra lời. Nếu vừa rồi không phải nó dừng lại đúng lúc, không phải đã khiến Voldemort xấu mặt vì nó rồi sao? Có điều nhìn vẻ mặt hắn, hiển nhiên là không chút để ý. “Giáo sư…” Harry vừa định xin lỗi, những tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi phía sau đã nhanh chóng lại đây, nó vội nhảy xuống chổi.
“Quả đúng là Tia Chớp!” Một anh chàng mặc áo đồng phục đen nói, trong mắt đều là vẻ cuồng nhiệt.
Vẻ mặt của những người khác hoặc nhiều hoặc ít nhưng cũng không khác anh chàng là mấy. “Đúng vậy, những cây chổi tôi nhìn thấy đều vô cùng xuất sắc!”; “Tốc độ tối đa, lực thắng cực lớn!” “Ở cái tuổi này đã có thể điều khiển cây chổi được như thế…” “Sao cậu lại có được cây chổi tốt như thế, đội Liên Hợp Ái Nhĩ Lan còn chưa đặt được hàng?”…
Harry nhìn sang. Người kia cảm nhận được tầm mắt của nó, mỉm cười, đôi mắt đen tràn ngập ánh sáng khiến cả người nó ấm áp. Harry đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh, nếu không phải một đám người vây quanh nó hỏi này hỏi kia, khẳng định nó sẽ nhào qua. Về phần làm cái gì sau đó, đó là tự do của nó, có đúng không?
Cụ Dumbledore ngồi ở đó, nhìn đám người huyên náo cách đấy không xa, vẻ mặt không có bất cứ biến đổi nào.
Bởi vì đội Gryffindor chơi cực hay, còn có Tầm thủ giỏi nhất – Harry hấp dẫn lực chú ý, cho nên trong bữa trưa, trên chiếc bàn dài nhà Gryffindor có nhiều thêm mấy chục người. Thế nhưng không có ai thèm để ý đến chuyện này, chính xác mà nói, lúc này đám sư tử con như phát điên lên rồi. Bọn họ túm năm tụm ba ngồi bên cạnh tuyển thủ mình yêu thích, trong lúc ăn không ngừng hỏi chuyện thần tượng của mình. Thường xuyên có người ôm sổ
tay chạy tới, hy vọng xin được một chữ ký. Học sinh có máy ảnh pháp thuật trở thành đồ quý trong mắt mọi người, bởi vì ai cũng đều hy vọng có thể được chụp ảnh chung với những tuyển thủ mà bình thường mình không có cơ hội tiếp xúc, giữ lại được khoảnh khắc tuyệt vời này.
Đại Sảnh Đường lúc này còn náo nhiệt hơn cả những ngày lễ nữa, nơi nơi đều vang lên tiếng cười nói rộn ràng. Harry nhìn quanh, lo lắng kéo Tom đi ra ngoài. Sau đó nó nhìn chằm chằm khuôn mặt đối phương, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra ta không làm ngươi bị thương.”
Tom buồn cười nhìn nó: “Em kéo ta đi ra đây chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Harry nghiêm túc gật đầu. “Khi đó ta chỉ chú ý đến việc vượt qua Cedric… Sau thì cố gắng tránh đụng vào khán đài, rất có khả năng chân đụng vào người khác.” Nó không nói ra, nó nhất định phải thắng, hơn nữa còn muốn thắng thật đẹp!
“Không phải ai cũng giống em đâu, Harry.” Tom trêu chọc nói. “Không phải em vết thương lớn vết thương nhỏ gì cũng có sao?”
Harry ấp úng: “Ta…” Nó quay đầu sang một bên, muốn nói lại nói không lên lời. Nói là ta lo lắng sao? Lời này chính là không tự tin với kỹ thuật của bản thân cũng là nghi ngờ năng lực của Voldemort, thật sự là xấu hổ mà… Làm điều thừa! Nó thầm mắng mình.
Chưa từng có người nào thật lòng quan tâm hắn như thế… Tom tiến lên một bước, ôm chặt Harry vào trong lòng. Cảm thấy Harry muốn tránh ra, hắn thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”
Harry nghĩ, chỗ này cách Đại Sảnh Đường không xa, nếu có người đi ra, khẳng định sẽ bị nhìn thấy… Như thế không phải là bị phát hiện rồi sao? Tuy rằng những lời đồn đại về nó không thiếu, nó cũng không sợ, nhưng nó thật sự không có hứng thú cấp đề tài buôn trà nước cho người khác… Có điều, ngay sau đó, hơi ấm quen thuộc làm nó nhớ tới chuyện nó muốn làm mà không được lúc ở sân Quidditch. Cuối cùng Harry mặc kệ suy nghĩ kia của mình, vòng hai tay ôm lấy eo đối phương, ôm chặt. Tiếng tim đập của hai người dần giao hòa, cuối cùng thành một nhịp.
Lúc bữa trưa gần kết thúc, cụ Dumbledore gõ gõ chiếc ly bạc trước mặt, ý bảo mọi người chú ý: “Thầy có vài việc muốn thông báo cho các trò. Thứ nhất, bữa tối hôm nay bị hủy bỏ. Không cần lo lắng đến vấn đề đói bụng…”
Lập tức có học sinh hét lớn ‘Chúng con không quan tâm đến chuyện này’… ‘Bởi vì sau khi thi đấu, chúng con sẽ tự tổ chức tiệc ăn mừng…’
Đại Sảnh Đường lập tức náo động, đám học sinh châu đầu ghé tai, thế nhưng trên mặt không gì khác ngoài vẻ hưng phấn.
Cụ Dumbledore không thể không đợi mọi người bình tĩnh trở lại rồi mới tiếp tục nói, “Đây cũng chính là việc thứ hai. Học sinh từ năm thứ tư trở nên, nếu có lễ phục đẹp, đừng có keo kiệt mà hãy mặc tới bữa tiệc – Vũ hội đang đón chờ các trò!”
Âm thanh trong Đại Sảnh Đường giống như pháo nổ. Vẻ mặt của các học sinh khóa trên vô cùng hưng phấn, mà học sinh năm dưới thì vô cùng bất mãn. “Nói không chừng có thể được khiêu vũ với các tuyển thủ siêu sao đấy!” Không biết là ai nói, kết quả là đổi lấy ánh mắt đầy thù địch của đám nam sinh và vẻ mặt mơ ước của đám nữ sinh.
“Hogwarts chưa từng có tổ chức hoạt động này! Ít nhất trong cuốn Hogwarts – Một lịch sử không có ghi lại!” Hermione kích động nói, “Chẳng lẽ thầy ấy cho rằng buổi tối nay chúng ta thực sự không ngủ được sao?”
Harry trừng mắt nhìn Tom, người này từ sau khi đi vào vẫn giữ nguyên bộ mặt bí hiểm. Vũ hội… Đây không phải chủ ý của Voldemort đấy chứ?
Thầy Dumbledore không thể không dành thêm một chút thời gian nữa để đám học sinh trật tự trở lại. “Cuối cùng, về trận đấu biểu diễn tối nay, ngài Chủ tịch của chúng ta có điều muốn nói.”
Mike Mar Rodrigo đứng lên, Harry chú ý tới nút áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo chẽn của ông ta căng ra. Ông nhìn quanh toàn bộ Đại Sảnh Đường, “Như ta đã nói trước đó, những tuyển thủ biểu hiện xuất sắc sẽ được mời chơi trong đội hình Quidditch cùng những tuyển thủ chuyên nghiệp trong trận đấu biểu diễn tối nay. Tôi vô cùng vinh dự nói cho mọi người, đội Chim Khách Monte Rose và đội Dơi Bally Cass đều rất vui lòng hợp tác cùng những người trẻ tuổi! Người chúng ta muốn mời đó là…” Ông ta cố ý kéo dài giọng.
Harry không tự chủ mà thẳng người lên. Nó đoán tâm trạng của Wood cùng những tuyển thủ khác đều giống như nó, có điều, nó vẫn nhìn chằm chằm Chủ tịch Liên minh Cúp Quidditch Thế giới, hi vọng tên của mình được phun ra, cho nên không rảnh đi chứng thực suy nghĩ của mình.
“Thủ thành Oliver Wood! Đội Dơi Bally Cass!” Mike Mar lớn giọng nói.
Trên bàn Gryffindor lập tức bùng nổ. Còn Wood lại ngây ngốc ngồi tại chỗ, hai anh em sinh đôi nhà Weasley vỗ vai anh rất mạnh mà anh cũng không có phản ứng, giống như bị chuyện tốt từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng rồi vậy. Thực lực của đội Dơi Bally Cass không hề yếu hơn đội Puddlemere United, hơn nữa hai đội cũng ở phía bắc Ái Nhĩ Lan, cùng ở trên đảo Ái Nhĩ Lan. Đội Ái Nhĩ Lan là đội bóng nổi tiếng thế giới, đội Dơi Bally Cass cũng có thể có chút thuận lợi, ví dụ như huấn luyện. Nếu được bọn họ nhìn trúng, tương lai… nói ngắn gọn một câu, tiền đồ vô cùng tốt! Harry cười tươi nhìn Wood, chân thành vui mừng thay anh.
Mike Mar vô cùng vừa lòng nhìn phản ứng nhiệt liệt do câu nói của mình mang lại. “Còn đội Chim Khách Monte Rose, bọn họ cũng rất vui lòng nhượng lại vị trí Tầm Thủ!” Cả Harry và Cedric Diggory đều trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, trong đó hơn phân nửa là nhìn Harry, bởi vì việc nó biểu hiện xuất sắc trong trận đấu đã rõ như ban ngày. Có điều đã có một tuyển thủ đội Gryffindor được chọn, các học sinh nhà Hufflepuff đương nhiên càng hy vọng Cedric có thể mang đến vinh dự cho bọn họ.
“Người có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ chính là Harry Potter! Kẻ Được Chọn có thể dẫn dắt đội Chim Khách đi đến thắng lợi được không?” Những lời sau của Mike Mar bị áp hết đi, bởi vì từ khi ông ta nói ra cái tên Harry liền có vô số người đã, đang hoặc là chuẩn bị từ bốn phía hướng tới chỗ Harry, khiến nó bị cả đám người cuồng nhiệt bao lấy.