Sau bữa trưa, giáo sư McGonagall gọi Harry và Wood đi theo bà. Dọc đường đi bà chỉ nói hai câu, “Làm tốt lắm!” Sau đó khi đến trước cửa Bệnh thất, bà nói với hai đứa: “Tuy rằng trận đấu buổi tối rất quan trọng, nhưng hai trò phải nghỉ ngơi cho tốt đã.” Harry và Wood đồng thời gật đầu, chú ý tới đôi mắt sáng rực của bà, hai người liếc nhau, trong lòng đều nghĩ, đối với giáo sư McGonagall, biểu hiện này của bà đã là vô cùng khen ngợi rồi. Có điều, bà dẫn bọn nó đến Bệnh thất làm gì?
Không đợi Harry kịp suy nghĩ, ba người đã bước vào văn phòng của Bệnh thất. Trước kia Harry chưa từng đi vào đây, bên trong, trên bàn làm việc bày la liệt giấy da dê, cây mắc sau cánh cửa treo đầy mũ y tá, còn có một chiếc tủ ô vuông rất lớn, mỗi ngăn kéo đều được dán nhãn. Trên tường treo mấy bức ảnh của mấy bà cụ phúc hậu, nhìn qua có thể thấy được họ đều là Lương y.
“A, Minerva, người bà mang đến chính là hai thằng nhóc này sao?” Bà Pomfrey nghe được tiếng động liền quay đầu, bà đang viết gì đó trên bàn, ánh mắt chuyển động đánh giá Harry và Wood, “Hồi sáng hai trò vừa tham gia thi đấu đúng không? Cường độ vận động cao như vậy sao có thể chịu nổi?” Giọng nói của bà không chút tin tưởng.
“Tôi biết, cho nên muốn phiền bà một chút, cơ hội này rất khó mới có được.” Không đợi Wood lên tiếng phản bác, giáo sư McGonagall đã lên tiếng.
“Điều này cũng đúng…” Bà Pomfrey đồng ý. Bà quan sát thân thể khỏe mạnh của Wood, nói: “Thằng nhóc này còn có thể, uống chút thuốc khôi phục thể lực, sau đó ngủ một giấc, buổi tối nhất định có thể thi đấu bình thường…” Harry thật sự hi vọng bà cũng nói nó như thế. Đáng tiếc bà Pomfrey nhìn nó lại nhăn mày: “Thằng bé nhỏ như vậy! Mới năm ba thôi mà! Nhìn thân thể nó xem! Bọn họ sao có thể chọn…?”
Lông mày Harry run run, cuối cùng không nhịn được: “Bây giờ cháu không còn gầy như trước nữa rồi, bà Pomfrey!”
Mà đối phương hoàn toàn không để ý đến lời nó nói, đứng lên nhéo nhéo cánh tay nó: “Dáng người có cao hơn, về phần thịt… còn phải xem đã.” Bà mở một quyển sách trên bàn ra, “Các trò chắc chắn không thèm nghe lời ta… Ừm, trò cần thuốc Hồi phục thể lực nhanh chóng, thuốc Dinh dưỡng loại mạnh, hai cái này không khó… Sau đó còn phải…” Bà Pomfrey vừa nói vừa đẩy Harry và Wood ra ngoài cửa. Phòng ngoài bệnh thất không có người, rèm vây quanh giường bệnh đều được kéo lên. “Mau, tìm một cái giường rồi nằm lên đó, ta lập tức đi lấy thuốc cho các trò!”
Harry rất sợ lại phải uống loại thuốc có mùi vị kì quái nào đó, may thay nó chỉ phải nhận lấy cốc thuốc có màu xanh lá, hương vị cũng rất bình thường. Uống xong chưa đến mười giây, Harry liền cảm thấy mình không sao giữ được tỉnh táo.
Đến khi Harry tỉnh lại, giường bên cạnh đã trống không, sắc trời phía ngoài cửa sổ đã biến thành màu đen. Nó hoảng hốt, lập tức nhìn đồng hồ, sáu giờ ba mươi phút, còn có nửa giờ nữa.
“Chắc đến lúc rồi… A, trò tỉnh rồi!” Đúng lúc này bà Pomfrey từ văn phòng bước ra, thấy nó đang luống cuống xỏ giày, “Đừng vội, tới kịp mà.”
Harry cảm giác nó rất khó giải thích cho bà hiểu được rằng thi đấu Quidditch cần phải thảo luận chiến thuật như thế nào. “Anh Wood đi lúc nào thế ạ? Sao bà không gọi cháu?”
“Thân thể trò ấy tốt, cho nên lượng thuốc ít hơn. Cái gì Baal…” Bà Pomfrey nhíu mày, hiển nhiên là không thích Quidditch.
“Đội Dơi Bally Cass!” Harry vội vàng bổ sung.
“Được rồi, mặc kệ là đội gì, bọn họ đưa Wood đi trước bàn bạc chiến thuật thi đấu thích hợp nhất, hình như đúng là như vậy đấy.” Bà Pomfrey khẳng định.
Harry đứng dậy, cảm thấy tuyệt vọng. “Cháu ngủ lâu thế mà! Cháu còn tưởng rằng mình cũng sẽ được chuẩn bị!”
“Lúc trò đang ngủ có mấy người mặc áo choàng trắng đen đến,” Bà Pomfrey vội nói thêm, “Hình như bọn họ nói chỉ cần trò phát huy như buổi sáng là được, những chuyện khác bọn họ có thể lo được…”
Lúc này Harry đã vọt ra đến cửa, nghe câu này chỉ kịp nói một câu ‘Cám ơn’, liền như gió xoáy chạy đi. Nó chạy qua hành lang quen thuộc, lúc này hẳn những người khác đang tập trung trong phòng nghỉ của sân bóng. Nhanh lên, nhanh lên nào… Nó rút đũa phép ra, hô to ‘Tia Chớp tới đây!’, rồi chạy vội xuống cầu thang.
Đến khi Harry chạy tới nơi, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt mình làm cho giật mình. Phía ngoài sân bóng dựng lên mấy chục cây cột lớn, xa gần cao thấp so le nhau, chỉ giống nhau ở chỗ trên mấy cây cột đều có một quả cầu phát sáng cực lớn. Chính những quả cầu phát sáng này khiến cả sân bóng Quidditch sáng trưng như ban ngày, mọi ngóc ngách trong sân bóng đều nhìn thấy được, thậm chí còn rõ hơn cả ban ngày. Vậy mà khi nhìn vào những quả cầu sáng kia lại không hề cảm thấy chói mắt.
Harry xoay người, đi về hướng cánh cửa phòng chờ của tuyển thủ. Lúc này bên trong đã đầy người, nghe thấy có tiếng động đều quay đầu nhìn ra. Bọn họ cao hơn Harry cả nửa người, đều đang cầm chổi trên tay. “A, đừng vội, Harry.” Tiếng nói của Mike Mar truyền đến từ phía sau, dáng người của ông khiến căn phòng liền trở nên chật chội. “Chúng ta còn thời gian mà… Tôi nghĩ tôi đã nói với y tá trưởng của các cậu canh đúng thời gian, đúng không?”
Harry chỉ có thể gật đầu qua quýt. Có người đưa tới một bộ quần áo, Harry nhận ra chính là đồng phục của đội bọn họ. “Có thể sẽ hơi chùng…” Mike Mar lúc này đã xuyên qua đám người đi tới trước mặt Harry, vẻ mặt tươi cười. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi, “A, đến giờ rồi, tôi phải lập tức ra chủ trì… Có ai giúp Harry mặc đồ được không?”
Phần lớn thành viên trong đội bóng đều dùng ánh mắt đánh giá để nhìn Harry. Mike Mar đối với nó rất ân cần, đây là chuyện rất kỳ quái, đặc biệt là đối với vị chủ tịch luôn rất cao ngạo vênh váo này. Harry không biết chuyện này, nhưng nhận thấy không khí có vẻ không đúng, liền vội vàng từ chối: “Cám ơn ngài, cháu nghĩ cháu tự làm được.” Rồi không đợi ông chủ tịch kịp phản ứng, nó liền rút đũa phép ra, niệm một thần chú cắt với vạt áo. Mike Mar hơi mím môi, hiển nhiên không hài lòng, nhưng ông không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
“Tôi không quan tâm cậu có quan hệ gì với ngài chủ tịch, hay cậu là Kẻ Được Chọn gì gì đó… Cho dù chỉ là trận đấu biểu diễn, nhưng tôi muốn cậu phải toàn lực thi đấu. Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn của cậu, mà cậu… Ít nhất không muốn khiến chúng tôi hối hận vì đã chọn cậu, đúng không?” Người nói là người đứng đầu đám tuyển thủ, tóc vàng mắt xanh, vô cùng rắn chắc, xem ra có mang huyết thống của người Germanic (Germanic: là tổ tiên của người Đức và người Anh) – Anh ta chính là Đội trưởng đương nhiệm của đội Chim Khách Monte Rose, Philip Barack.
“Đương nhiên.” Harry cười. Không biết vì sao Mike Mar lại đối với nó như vậy, nhưng thái độ quá mức
ân cần của ông ta khiến nó thực sự không được thoải mái. Philip Barack nói chuyện có thể nói là không nể mặt, nhưng thẳng thắn như vậy lại dễ tiếp xúc hơn người trước nhiều.
Đôi mắt xanh lam của Barack nhìn chằm chằm Harry vài giây, sau đó đột nhiên lớn tiếng hô: “Toàn đội, xuất phát!”
Cho dù lúc này trời đã tối, nhưng cảm xúc của mọi người trên khán đài đều tăng vọt. Ngay cả chính Harry cũng có cảm giác như vậy. Nó phát hiện ra, bản thân cực thích cảm giác được tự do bay lượn trong gió, hoặc là có thể tùy ý không chế nhịp độ của trận đấu, sau đó bắt lấy trái Snitch vàng. Bởi vì hình thể nó tương đối nhỏ, hơn nữa chuyển hướng cực kỳ linh hoạt, chuyện này có thể coi là chiếm ưu thế hơn đội Dơi Bally Cass, bởi vì đội bóng của nó đã quen với cách thi đấu của đối thủ, mà tốc độ của Tia Chớp hoàn toàn không cần so sánh với Nimbus; mặt khác, chuyện này có thể làm giảm bớt rất nhiều áp lực cho hai Truy thủ của đội Chim Khách Monte Rose, để bọn họ có thể tập trung tinh thần vào những việc khác. Kỳ thật từ sau bùa chú Giữ trọng lực kia, Harry thực nghi ngờ trên chổi của nó còn được ếm thêm những bùa chú khác, ví dụ như bùa Quẹo tránh đụng. Đừng nói đến những loại bùa chú này rất phức tạp, đây đều là những bùa chú Voldemort ếm nha!
Trên phương diện là một Tầm thủ Quidditch, Harry không bao giờ khiến cho đối thủ của mình đâm sầm xuống mặt đất. Trước là Cho Chang, sau là Cedric Diggory, Harry đều cẩn thận khống chế tốc độ, nó không muốn người khác nói nó chỉ dựa vào cây chổi mà thắng. Thế nhưng nếu đối thủ là tuyển thủ chuyên nghiệp, hẳn sẽ có kinh nghiệm thực chiến phong phú cùng sự huấn luyện bài bản mà Harry không có được, Tia Chớp cũng chỉ có thể coi là bù lại sự chênh lệch đó giữa nó với bọn họ.
Cho nên, sau khi lượn quanh sân bóng vài vòng, thuận lợi né tránh vài trái Bludge, cẩn thận quan sát tình thế trận bóng, Harry chuẩn bị ra đòn phủ đầu. Nó cố ý bay cách bọn họ một khoảng cách rất gần, đột nhiên bày ra vẻ mặt hết sức chăm chú, ánh mắt nhìn chằm chằm một điểm trên mặt đất, cắn môi lao thẳng xuống dưới – trên thực tế nó chẳng phát hiện ra cái gì cả.
Mặt cỏ xanh càng lúc càng gần, Harry hết sức chăm chú phân biệt tiếng gió, có một tiếng động xé gió theo sát nó rất rõ ràng. Theo kịp rồi… Nó không dám lơi lỏng, mặt vẫn giữ nguyên vẻ như trước, khống chế tốc độ của Tia Chớp… Nếu vượt quá xa đối thủ, sẽ khiến hắn trước khi tới mặt đất đã phát hiện ra mình đang làm động tác giả…
Tiếng xé gió phía sau càng lúc càng gần, mặt đất cũng càng lúc càng gần… Harry cắn răng, đang định điều khiển Tia Chớp bay lên, đột nhiên một ánh sáng vàng chợt lóe. Vẫn tiếp tục làm động tác giả hay là đuổi theo Snitch đây? Tuy rằng vốn dĩ ban đầu nó định dụ Tầm thủ của đối thủ đâm xuống mặt đất, lúc này đã sắp thành công rồi, nhưng nếu đối thủ cũng nhìn thấy Snitch mà nó lại không đi bắt ngay thì đúng là rất ngu ngốc… Harry không chút do dự thay đổi phương hướng, như tiễn rời cung lao đi.
“Một động tác giả tuyệt vời!” Bình luận viên lúc này đã đổi thành ông chủ tịch Mike Mar Rodrigo. “Ha, bọn họ không hẹn mà cùng chuyển hướng! Là vì nhìn thấy Snitch vàng rồi sao? A, đúng là Snitch! Động tác của Potter rất nhanh, cậu ấy vừa thấy Snitch liền lập tức quyết định thay đổi chiến thuật!”
Trên khán đài vang lên tiếng kêu kinh sợ. “Nhìn tốc độ của Harry kìa!” Một học sinh năm nhất nhà Hufflepuff nói, “Mình không nhìn thấy anh ấy! Anh ấy như dính trên cán chổi vậy, động tác thật tự nhiên… Còn nhanh hơn cả Bob ‘đạn pháo’ nữa!” Tầm thủ của đội Dơi Bally Cass tên là Bob Quigley, bởi vì khổ người cùng tốc độ, các fan dùng từ đồng âm đặt biệt danh cho anh ta là ‘Đạn pháo cực nhanh’. “Sao mình lại có thể quên ống nhòm ở phòng được chứ?” Lời nhận xét này của cậu học sinh nhận được sự đồng tình của bạn học xung quanh. [Tác giả chú thích: Trong Tiếng Anh, Bob và đạn pháo (bomb) phát âm tương tự, Quigley và nhanh (quickly) phát âm gần giống nhau.]
Cedric Diggory đứng ở phía sau, mày nhíu chặt lại. Anh thừa nhận những lời nhận xét kia đều đúng, hay nói cách khác, lúc Harry thi đấu với anh chưa hề dốc toàn lực. Tốc độ lần bắt được Snitch trên khán đài lúc sáng so với bây giờ đúng là kém rất xa. Động tác giả kia cũng không phải lần đầu anh thấy Harry làm, thế nhưng việc khống chế tốc độ cùng thời gian chuyển hướng lúc này có thể nói là vô cùng chuẩn xác.
Lúc đội nhà Gryffindor đấu với Ravenclaw, Harry hiển nhiên là đã nương tay với Cho Chang, không thì cô ấy chắc chắn sẽ đâm xuống mặt đất rồi. Với sự khống chế cực kỳ chuẩn xác mà Harry biểu hiện lúc này, cậu ấy không thể nào vì phanh quá gấp mà làm hỏng mái che của tòa nhà được. Như vậy có nghĩa là, trong trận đấu sáng nay anh bị bụi vỡ làm cho rơi xuống, kỳ thật chỉ là cậu ấy muốn dùng cách thức nhẹ nhàng hơn để cắt đuôi anh sao?
Cedric Diggory hiểu rất rõ, Harry không chỉ có một cây chổi bay tốt, kĩ thuật của cậu còn vô cùng xuất sắc, càng có một tinh thần thi đấu rất thượng võ. Anh lặng lẽ nắm chặt tay, nghĩ đến bản thân không phải là đối thủ có thể khiến Harry phát huy toàn bộ thực lực liền có một cảm giác rất khó chịu, trong lòng nảy sinh xúc động nhất định phải theo kịp cậu.
“Ha, cậu ấy thật sự bắt được rồi! Từ khi mở màn đến bây giờ mới chưa được mười phút! Tôi không thể không nói, cậu Potter tuyệt đối là một Tầm thủ trời sinh!” Đây là những lời của Mike Mar, dường như ông ta đang vô cùng kích động.
“Harry! Harry!” Tất cả đều vỗ tay hoan hô, ai nấy đều gào tên Harry. Cedric liền bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, ngóng qua lớp lớp đầu người nhìn ra phía ngoài. Trong sân bóng, tất cả tuyển thủ đội Chim Khách Monte Rose đã quây thành một vòng tròn, cán chổi đều quay vào giữa. Mà Harry đang ở phía trên trung tâm vòng tròn kia, tay giơ cao quả cầu nhỏ màu vàng. Nó đang cười, mặt đối diện hàng ghế giáo sư, vô cùng sáng lạn.
Cảnh tượng này thật sự khiến anh rung động. Mà trên ghế khán giả nhà Ravenclaw, hai bàn tay của cô nữ sinh tóc đen bị vỗ đến đỏ bừng.