Thứ ba, đến trưa đám học trò Hogwarts đã được nghỉ học. So với lần đầu vô cùng căng thẳng, thì lần này Harry lại vô cùng bình tĩnh. Nó không cần đi vào Rừng Cấm để chứng thực xem có đúng bài thi thứ nhất là rồng không, nó chỉ cần nhìn thái độ của Voldemort là có thể biết được – chắc chắn Voldemort sẽ không để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với nó, cho nên thay vì lo lắng bài thi quá khó khăn thì nó lo bài thi quá đơn giản xem chừng còn thực tế hơn.
Sau bữa trưa, Harry đi cùng giáo sư McGonagall vừa đến gọi nó rời khỏi Đại Sảnh Đường, lúc nó đi ra, rất nhiều người chúc nó may mắn. Ngược lại với Harry rất bình tĩnh, vẻ mặt của giáo sư McGonagall có chút căng thẳng. Trên thực tế, có thể nói là bà đang lo lắng.
“Harry, con cảm thấy thế nào?” Bà nói, “Chúng ta đã sắp xếp các pháp sư đứng chung quanh để chế ngự tình huống nếu nó trở nên quá đà… Thật không hiểu nổi tại sao đám người đó lại đồng ý nữa…” Không biết là bà đang nói đến dì dượng của Harry hay là mấy người trong đoàn trọng tài, giáo sư McGonagall chợt dừng lại, “Quan trọng nhất là con phải bình tĩnh, cô tin con đã học được không ít kỹ năng hữu dụng từ giáo sư Roald…” Giáo sư McGonagall nhìn nó nói, hiển nhiên là bà đang vô cùng lo lắng cho nó.
“Con rất tốt.” Harry gật đầu. Nó nhận ra có vẻ như giáo sư McGonagall vẫn chưa biết chuyện của Voldemort, nói cách khác thầy Dumbledore không nói cho những người khác, thầy ấy đang yên lặng để theo dõi tình hình…
Giáo sư McGonagall vỗ vỗ vai nó – dạo này Harry cao hơn rất nhiều, cho nên hành động này của bà không được dễ dàng như trước kia nữa – sau đó dẫn nó đi đến chỗ lều. Harry vén rèm cửa đi vào, thấy hai Quán quân khác đã ngồi trong đó. Sắc mặt Fleur tái nhợt, không còn chút nào dáng vẻ bình tĩnh ngày thường nữa. Mà vẻ mặt của Krum cũng cau có hơn rất nhiều, hiển nhiên là anh chàng đang rất căng thẳng.
“Vào đây, vào đây, Harry, tốt lắm!” Ông Bagman đang chậm rãi đi qua đi lại trong lều, thấy Harry bước vào thì hớn hở nói. “Mọi người đến đông đủ cả rồi!” Ông giơ cái túi nhỏ bằng lụa màu tím ra, bắt đầu giải thích luật thi đấu của Bài thi thứ nhất cho chúng nó. Có điều, cả ba Quán quân đều không lộ vẻ gì là hoảng sợ cả, giống như lần trước, nội dung bài thi đã bị tiết lộ.
Fleur móc ra một con rồng xanh nhỏ xíu, của Krum thì là màu đỏ tươi, đến lượt Harry, nó cảm thấy tay nó đụng phải một đống gai nhọn – con rồng Đuôi-Gai Hungary. So với trước kia thì chẳng có gì thay đổi cả, chỉ có ông Bagman hài hước nói: “Vận may không được tốt lắm hả? Harry không bắt được con rồng Xanh xứ Wales, tôi nghĩ cậu chắn chắn sẽ đối phó được với nó – tôi vẫn còn nhớ rõ màn biểu diễn mở đầu của Cúp Thế Giới!”
Theo lời ông nói, cả Krum và Fleur đều nhìn về phía Harry. Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của họ, Harry lúng túng, vội vàng giải thích: “Không phải tôi làm…”
Đáng tiếc ông Bagman hoàn toàn không nghe lọt tai. Ông nháy mắt với Harry trêu chọc, “Đừng ngượng… Ngài Gaunt, chúng tôi đều biết…”
Mặt Harry đỏ bừng lên. Hôm đó ông Bagman cũng ngồi trên khán đài tầng chót, chứng kiến cảnh đó mà ngây ngốc mất mấy phút… Cũng may ông ta không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà bảo bọn nó theo thứ tự trên con rồng mà chuẩn bị, đến khi ông gọi thì ra thi đấu.
Fleur đầu tiên, lúc cô nàng đi ra ngoài, hai chân đều run rẩy. Harry biết chắc chắn cô nàng sẽ thành công, giống như lần trước vậy. Trong lều chỉ còn hai người, Krum ngồi trên chiếc ghế trong góc, nghe tiếng bình luận của ông Bagman và tiếng khán giả sợ hãi kêu lên từ bên ngoài truyền vào, sắc mặt càng thêm u ám.
Mười lăm phút sau, Harry nghe được đám đông bùng nổ hò reo hoan hô. Fleur đã vượt qua được rồi… Krum lập tức đứng lên, cầm đũa phép đi ra ngoài. Harry hơi cúi đầu xuống, nhẩm đi nhẩm lại chiến lược mình đã dự định không biết bao nhiêu lần.
Không lâu sau đó, tiếng còi thứ ba vang lên. Lần này rốt cuộc Harry cũng nghe được ông Bagman xướng tên mình: “Bây giờ đến Quán quân thứ ba, Harry Potter!”
Khán đài lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngóng cổ, nhón chân nhìn Quán quân đại diện Hogwarts bước ra.
Năm giây, mười giây…
Nửa phút, một phút…
Khán giả bắt đầu châu đầu ghé tai, nhưng vẫn không thấy người nào xuất hiện ở phía cửa.
“Cậu Potter?” Ông Bagman đảm nhận vị trí bình luận viên cũng thiếu kiên nhẫn, “Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa đi ra… Chuyện này là không thể, vừa rồi ở trong lều cậu ấy có vẻ rất bình tĩnh, chẳng lẽ đến lúc thi đấu lại bỏ chạy?… A!” Giọng của ông ta đột nhiên cao vút lên, đám người trên khán đài đang thì thầm to nhỏ cũng lập tức hô lên, “Không, không thể tin được… Cậu ấy đã lấy được!”
Trong vài giây ngắn ngủi ông Bagman đang nghi ngờ nó bỏ chạy kia, quả trứng màu vàng lấp lánh bắt mắt trong ổ trứng dưới chân con rồng đột nhiên biến mất. Tất cả mọi người đều tròn mắt chứng kiến cảnh này, không kiềm chế được mà buột miệng hô lên. Tiếng hô này khiến con Đuôi-Gai Hungary đang cảnh giác nhìn ngó phía cửa chợt nhận ra gì đó, nó theo tầm mắt mọi người cúi đầu nhìn xuống đám trứng của mình, sau đó tức giận ngửa đầu thét dài. Lúc này Harry đã ra khỏi phạm vi con rồng có thể phun lửa tới, nó nhẹ nhàng giải bùa Ảnh Ảo trên người và trên quả trứng, dùng đũa phép làm cho quả trứng vàng khiến mọi người đang thắc mắc vì sự biến mất đột ngột của nó bay lơ lửng lên cao.
“Quá xuất sắc!”
“Thật không thể tin được!”
“Cậu ấy đã làm thế nào vậy?”
Đám người trên khán đài như muốn nổ tung. Ai nấy đều hô lên, quay sang hỏi người bên cạnh, muốn biết rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì. Mà những người ngồi trên bàn trọng tài cũng vô cùng kinh ngạc: ông Barty Crouch trợn tròn hai mắt, bà Maxime thì đã đứng thẳng dậy, cụ Dumbledore vẫn ngồi ngay ngắn, mà Lestrange sau vài giây bàng hoàng trên mặt liền hiện lên nụ cười rất khó phát hiện.
“Bọn họ nói cho tôi biết cậu Potter đã dùng một thần chú ẩn thân vô cùng cao thâm, có thể làm cho cơ thể hoàn toàn hòa tan với cảnh vật, không bị nhìn ra – nói thật, tôi chưa từng thấy ai thi triển thần chú này, cho nên hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt – hiển nhiên cậu Potter cũng ếm thần chú này lên quả trứng… Đương nhiên, kèm trong đó còn có thần chú bay trên không, cực nhanh mà không chút tiếng động… Tôi phải nhấn mạnh rằng đây đều là những thần chú vô cùng cao thâm, đều cần pháp thuật cực mạnh mới có thể thi triển được, mà cậu Potter lại sử dụng vô cùng thành thạo…”
Khán giả đang nghiêng tai lắng nghe chợt hiểu ra, tiếng nói của ông Ludo Bagman liền bị tiếng hô của họ át hết.
“Quả thực quá tuyệt vời, Potter! Ta không thể tin được con lại nắm bắt được những thần chú cao thâm như thế!” Giáo sư McGonagall lớn tiếng nói, Harry cảm thấy nó vừa được nghe một lời khen hết sức xa xỉ, bởi vì được giáo sư McGonagall chính miệng khen ngợi là chuyện không hề dễ dàng. “Chuyện này là thật sao… Con nên nói trước cho ta biết chứ!” Giọng nói của bà vừa đầy tự hào vừa bất mãn.
“Harry, bồ thật là đỉnh!” Hermione từ trên khán đài chạy xuống, thét chói tai: “Thời gian ngắn nhất, lại không mất một sợi tóc!” Cô nàng xoay quanh Harry một vòng, dường như muốn
xác định xem mình nói có đúng không. “Không ai giỏi bằng bồ! Harry!” Đến khi chắc chắn Harry thật sự không bị thương chút nào, cô nàng mới phấn khích ôm chầm lấy nó.
Tom cùng đi xuống với cô nàng thấy vậy không khỏi giật giật lông mày, nhưng chỉ nói một câu: “Làm tốt lắm.”
“Cám ơn hai bồ.” Harry cong môi cười nói, nhìn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình của hắn, chậm rãi buông Hermione đang kích động ra, sau đó quay người sang ôm Tom, còn lén hôn chụt một cái lên tai hắn.
Lúc này, có mấy pháp sư đã vọt vào trong sân thi đấu ra sức lôi con Đuôi-Gai đang gầm thét đi. Ba người nó đứng ở rìa của sân thi đấu nhìn lên đoàn trọng tài ngồi trên hàng ghế màu vàng cho điểm Harry. Đám người trên khán đài hô vang, tất cả đều đòi cho Harry điểm tối đa.
Bà Maxime đã ngồi xuống, chỉ đũa phép lên trời, một sợi chỉ bạc phun ra từ trên đầu đũa, uốn éo tạo thành một con số, ‘10’.
Kế theo là ông Crouch, ông cũng bắn là con số ‘10’.
Sau đó là cụ Dumbledore, cụ cho nó 10 điểm.
Ông Ludo Bagman – 10 điểm.
Vị trọng tài cuối cùng cũng giơ Lestrange lên, trên không trung lập tức xuất hiện một con số ‘10’ nữa.
“Tất cả đều là điểm tuyệt đối, Harry à!” Hermione hưng phấn thét lên, túm chặt cánh tay Harry, Harry thực nghi ngờ cánh tay của nó đã chuyển sang màu xanh tím rồi. May mà lúc này ông Ludo Bagman chợt nói, cứu cho cánh tay Harry. Ông ta bảo các Quán quân trở về lều, ông có lời nói thêm.
Harry gật đầu với Hermione và Tom, sau đó một mình đi vào trong lều. Sau nó, Fleur và Krum cùng nhau đi vào.
“Vô cùng tuyệt vời!” Fleur chân thành khen ngọi nó, “Tôi cho rằng những lời ông Bagman nói đều vô cùng chính xác, cậu thật sự có thể đối phó với chúng dễ dàng.”
“Ừ.” Krum bật ra một từ. Harry chú ý thấy mặt anh ta không chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ nghi ngờ, điều này làm cho nó cảm thấy không thoải mái.
“Các cô cậu đều làm rất tốt!” Ông Ludo Bagman hớn hở vọt vào trong lều, sau đó nháy mắt với Harry, “Nhất là Harry… Tôi nghĩ chắn chắn sẽ không có người nào phản đối suy nghĩ này của tôi đâu.” Ông mỉm cười tiếp tục nói, “Bài thi thứ hai sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 2, manh mối sẽ có trong quả trứng mà các cô cậu vừa đoạt được. Các cô cậu nên chuẩn bị sẵn sàng… Được rồi, tôi chỉ nói mấy lời này thôi, các cô cậu có thể về!”
Harry, Hermione và Tom đi xuyên rừng cây, vòng qua hồ nước, sau đó đi về tòa lâu đài. Dọc đường đi, Hermione luôn quấn lấy Harry, muốn nó giải thích cụ thể về cách sử dụng và điểm hạn chế của hai thần chú mà cô nàng chưa từng nghe đến kia. Đến tận khi bọn họ về đến Phòng Sinh Hoạt Chung của nhà Gryffindor cô nàng mới chịu dừng lại – bởi vì có rất nhiều người lũ lượt vây lấy nó.
Phòng Sinh Hoạt Chung đã được trang trí lại, vô cùng tưng bừng. Trên tường treo một bức tranh lớn, chính là bức ảnh mọi người trên khán đài kinh ngạc há hốc mồm. Trên bàn có cả núi bánh ngọt, hoa quả, còn có cả một bình nước bí rợ khổng lồ.
“Cực ngầu, Harry! Em làm tất cả tụi anh đều bất ngờ!” Fred là người đầu tiên đến được bên cạnh Harry, đưa cho nó một đĩa bánh ngọt. Harry cầm một miếng mứt hoa quả lên ăn, thuận tay đưa quả trứng vàng cho đám người đang tò mò bên cạnh.
“Em mở được không, anh Harry?” Daniel Creevey sướng rên hỏi, thằng nhóc chịu ảnh hưởng hoàn toàn của Colin Creevey, cực kỳ sùng bái Harry.
“Được.” Harry lập tức đồng ý. Nó vội vàng nuốt miếng mứt, giơ tay bịt chặt hai tai mình lại trước khi Daniel Creevey mở quả trứng ra. Tiếng than khóc của người cá rất khủng khiếp, nếu có thể, nó đương nhiên không muốn nghe lại. Đúng như nó dự đoán, đám học trò nhà Gryffindor tràn đầy hưng phấn mở quả trứng ra liền vội vàng đóng lại.
“Cái tiếng quái quỷ gì vậy?” Lee Jordan ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt như từ cõi chết trở về, anh chàng nhìn Harry một lượt từ trên xuống dưới, hành động của nó khác xa với những người còn lại: “Em bịt lỗ tai… Em đã mở ra rồi?”
“Không.” Hermione ấn ấn huyệt thái dương đang đau nhức, “Bọn em cùng về, dọc đường em luôn hỏi Harry về hai thần chú cậu ấy sử dụng, cậu ấy không có thời gian nào để mở quả trứng ra cả!”
Thấy mọi người đều nhìn mình, mà nó thì không thể nói cho bọn họ biết sự thật được, đột nhiên Harry nảy lên ý tưởng đùa dai, cố ý kéo dài giọng: “Em đương nhiên biết…” Ánh mắt mọi người đồng loạt bày vẻ không tin. Ánh mắt Harry đảo quanh, nhìn bánh ngọt trên bàn, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cầm một miếng bánh quy trứng nướng lên: “Ví dụ như miếng bánh quy này…”
Cả George và Fred đều lộ vẻ không tin được: “Đúng là bọn anh đã ếm bùa lên mớ bánh quy này.” Bọn họ thừa nhận, “Nhưng sao em biết được? Bọn anh chưa nói với ai ngoài Lee Jordan cả!”
Harry bật cười, tiếp tục thần bí nói: “Hơn nữa, chỉ còn một tháng… Các nam sinh từ năm thứ tư trở nên, em khuyên các anh nên sớm tìm người đi, đừng để đến lúc đó những cô gái xinh đẹp bị người khác cướp mất hết!”
Một tháng sau… Từ năm thứ tư trở nên…
Đã từng được trải qua vũ hội một lần, mọi người lập tức nhao nhao lên: “Vũ hội! Vũ hội Giáng Sinh! Thật sao? Quá tuyệt!”
Không khí trong Phòng sinh hoạt chung chưa từng dâng cao như thế này. Trong lúc mọi người đang điên cuồng reo hò, Neviile vì muốn kiểm chứng lời Harry nói liền ăn một miếng bánh quy trên bàn. Kết quả, vài giây sau, ‘bụp’ một tiếng, cậu bé biến thành một con chim hoàng yến mập mạp. Tiếng động lớn như thế đương nhiên rất khó để không thu hút sự chú ý, đám học trò bật cười ha hả, hai anh em sinh đôi nhân cơ hội chào hàng sản phẩm mới của họ.
Thừa dịp ánh mắt của mọi người đều đang tập trung chỗ Neville, Harry lén chuồn đi, cùng Tom đi lên phòng ngủ ký túc.
“Ta hối hận rồi.” Lúc hai người vừa bước vào phòng ngủ, Tom đột nhiên nói.
“Cái gì?” Harry nghi hoặc quay đầu, lại đột ngột bị hắn kéo, ép lên ván cửa. ‘Cách’ một tiếng, là Tom niệm thần chú khóa trái cửa lại. Harry đột nhiên hiểu ra, khóe miệng nhếch lên: “Là Hermione hay là học sinh nhà Gryffindor?” Voldemort càng ghen thì nó càng có cơ hội hoàn thành được mục tiêu!
“Ta phát hiện ra em càng ngày càng không giống một Gryffindor.” Tom hiển nhiên nhận ra được ý đồ của nó, nghiến răng nói, “Đặc biệt là ở trước mặt ta… Có đúng không, Cậu Bé Vàng?” Càng lúc hắn càng ép lại gần, hơi thở phả lên gò má Harry.
Harry vòng hai tay ra sau lưng người đối diện, ôm chặt, sau đó hơi ngửa đầu để môi hai người chạm vào nhau: “Hết cách rồi, ai bảo người em yêu là Chúa Tể Hắc Ám chứ?”