Thứ năm, sau tiết học Biến hình, giáo sư McGonagall thông báo tin tức về vũ hội. Điều này làm cho các học sinh nhà Gryffindor vô cùng vui sướng, đồng thời cũng rất tò mò vì sao Harry có thể biết trước chuyện này. Một đám học trò cho rằng, Harry là một Quán quân nổi bật như vậy, hẳn là trọng tài như ông Ludo Bagman rất vui lòng nói cho Harry biết những sự kiện diễn ra tiếp sau [ông Bagman đích thực là rất vui lòng, đấy là nói nếu ông ta quả thật biết rõ tiến trình sẽ diễn ra], tỷ như hai anh em sinh đôi; về bánh quy biến hình chim hoàng yến có lẽ là lúc hai người làm không cẩn thận bị Harry nhìn thấy, hoặc là nó nghe được lúc hai người đang bàn luận; cuối cùng, về chuyện quả trứng vàng kia, có lẽ là bởi vì Harry đột nhiên phát triển cái mà giáo sư Trelawney gọi là mắt thần gì đó?
“Những lời này ngay cả bọn họ cũng không tin được đúng không?” Harry nghe Hermione thuật lại sự việc xảy ra sau khi nó và Tom rời đi, cùng với những suy đoán mới nảy ra sau tiết Biến hình, có chút buồn cười hỏi lại.
Đây là cuối tuần đầu tiên kể từ khi Harry vượt qua Bài thi thứ nhất, ba người bọn nó đang ngồi ở vị trí quen thuộc trong thư viện, chất sách vở thành chồng cao, tránh cho bà Pince phát hiện ra chúng nó đang nói chuyện.
“Rất khó nói, bồ không biết là Lavender và Parvati tin thế nào đâu.” Hermione nói, rồi cô nàng chợt ngừng lại, quay người lấy ra một quyển sách rất dày. “Đúng rồi, quyển sách này viết rất hay, những pháp thuật ghi chép bên trong rất hữu dụng!” Cô nàng dựng thẳng cuốn sách lên, hàng chữ Bàn Về Pháp Thuật Phòng Ngự dưới gáy sách liền hiện ra, mắt cô bé lóe sáng, “Đặc biệt là Bế Quan Bí Thuật, mình nói đúng không?”
Harry đã bị trí thông minh của Hermione làm cho kinh ngạc không ít lần, cho nên nó đã sớm biết được chắc chắn cô bé sẽ đoán ra được dụng ý của nó khi đưa quyển sách này cho cô bé. Có điều, tốc độ học pháp thuật của Hermione thật khủng khiếp, từ lúc nó đưa sách cho cô bé đến giờ mới chưa đầy ba tháng… Nó nhìn Tom, người nọ cũng đang nhìn nó. Anh nói? Em nói?
“Bồ muốn hỏi chuyện gì cứ hỏi đi.” Harry gấp mảnh giấy da dê chằng chịt chữ viết tay lại, cầm đũa phép khẽ tăng cường thêm thần chú giữ bí mật xung quanh bọn nó. Thần chú này có thể giúp những lời bọn nó nói không bị người khác nghe được, hơn nữa từ bên ngoài nhìn vào, bọn nó chỉ giống như đang đọc sách mà thôi.
Hermione nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người ngồi đối diện, bất mãn nói: “Bây giờ mới chịu tiết lộ hả? Mình đã bảo hai người các bồ vô cùng kỳ quái rồi mà… Nếu cần mình giữ bí mật thì dạy Bế Quan Bí Thuật cho mình sớm chút là được!” Cô nàng phát tiết bực tức xong, vẻ mặt lập tức thay đổi thành vẻ hóng chuyện, “Để mình nói trước, sau đó chỉ xem mình sai chỗ nào?”
Hermione thực sự nhịn lâu lắm rồi, cô nàng cũng là một phù thủy nhỏ có lòng hiếu kỳ rất mạnh nha… Harry và Tom trao đổi ánh mắt, rồi gật đầu.
Hermione vừa lòng gật đầu, bắt đầu nói cho bọn họ nghe những gì cô nàng suy đoán được: “Thứ nhất, Tom và ngài Gaunt là cùng một người, tuy rằng mình không biết bồ làm cách nào mà biến ra được.” Cô nàng nhướn mày, Tom khẽ gật đầu, “Thứ hai, bồ có ảnh hưởng rất lớn trong Slytherin, rất có khả năng trước kia bồ chính là học sinh nhà Slytherin; Thứ ba,” Cô nàng cố ý bày ra vẻ mặt hung dữ, “Hai người các bồ còn rất nhiều bí mật chưa nói cho mình biết!”
‘Bốp bốp bốp’ Tom thong thả vỗ tay, nụ cười trên mặt có chút kỳ quái. “Không hổ là cô nàng gì-cũng-biết, những điều cô nói đều đúng cả. Ta chỉ bổ sung một chuyện, giáo sư Roald mà các người yêu quý cũng chính là ta.”
Hermione trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Chỉ trong hai câu nói ngắn ngủi, Tom đã từ dáng vẻ của cậu thiếu niên Tom biến thành giáo sư Roald phong độ lịch lãm, cuối cùng thành hình dáng của ngài Gaunt mà cô nàng mới chỉ nhìn thấy một vài lần.
“Ôi… Không!” Hermione chợt nhớ tới dáng vẻ thầm mến mà mình dành cho giáo sư Roald mà cô yêu quý, khuôn mặt lập tức đỏ lựng lên. “Con… Con không biết! Giáo sư, xin thầy hãy quên hết những chuyện trước kia đi!” Thật sự là không thể ngờ được, mất mặt quá! Hermione chỉ hận không thể đào một cái lỗ dưới sàn nhà mà chui xuống.
Giờ đến lượt Harry ấn ấn thái dương. Nó trừng mắt nhìn Voldemort biến trở lại đúng hình dáng của mình, không thể không thêm hai câu thần chú giữ bí mật nữa. Pháp thuật biến hình cao cấp sẽ gây ra dao động pháp thuật rất lớn, muốn che mắt người khác thì phải tăng cường thêm pháp lực. Hơn nữa, Voldemort khôi phục tướng mạo vốn có của mình đồng nghĩa với việc có thể giải thích được vấn đề khó giải quyết – Tom sao có thể là Chúa Tể Hắc Ám – cho Hermione. Tuy rằng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng nó vẫn muốn kéo dài thêm được lúc nào hay lúc ấy… Aizz, nó chỉ hy vọng sau khi Hermione biết chuyện đừng tuyệt giao với nó là được.
“Cho nên?” Khó khăn lắm Hermione mới bỏ qua được cảm giác bối rối kia, “Thầy quả nhiên là Slytherin, chuyện này cũng giải thích được lý do vì sao thầy không muốn kiếm điểm cho nhà Gryffindor… Thầy vào nhà Gryffindor phỏng chừng cũng là vì Harry…” Cô nàng sắc bén nhìn chằm chằm Harry, “Cứ nhìn thái độ cung kính của đám học sinh nhà Slytherin thì biết! Còn cả mấy pháp sư ở làng Hogsmeade với ở Cúp Quidditch Thế giới nữa! Vậy rốt cuộc thầy là ai? Không lý nào con không biết được, người như thầy chắc chắn phải được ghi lại trong sách sử!”
Cô nàng nhớ lại hầu hết mọi chuyện đã xảy ra. Harry cảm thấy cổ họng khô rát. “Bồ nói đúng, Hermione. Đúng là anh ấy xuất hiện trong rất nhiều sách, hơn nữa không chỉ một cuốn.” May mà vừa rồi nó đã ếm thêm hai câu thần chú, nếu không chắc chắn tiếng hét của Hermione khi biết chuyện sẽ làm bung cả nóc lâu đài Hogwarts.
Hermione cau mày nhìn chằm chằm Harry. “Không thể, không thể nào. Mình đã đọc đi đọc lại về những pháp sư được ghi chép trong sách ba lần rồi, mình không tìm được pháp sư Slytherin tuổi trẻ tài cao, pháp lực cao thâm, lại có tầm ảnh hưởng lớn như vậy nào… Trên thực tế, người có đủ những điều trên trong thời gian gần đây chỉ có Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai…” Cô nàng không tự chủ nuốt nước miếng, “Không thể nào! Hắn không thể trẻ như vậy được, hơn nữa tuy chú Sirius từng nói bồ phải cẩn thận, đề cao cảnh giác, nhưng hắn đã biến mất cách đây rất lâu rồi mà…” Giọng nói của cô nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô không nói gì nữa, vẻ mặt cũng chuyển thành vô cùng sửng sốt.
Lúc Hermione nói ra tên của người kia, hai người ngồi đối diện đồng thời gật đầu với cô bé. Vẻ mặt của Harry thì là ‘Đúng là người đó’, còn ngài Gaunt thì nhìn cô với ánh mắt khen ngợi: “Ta muốn sửa một chút, tên của ta không phải là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, mà là Voldemort. Có điều, nếu cô Granger đây muốn gọi là Chúa Tể Hắc Ám, ta cũng không để ý.”
Cả người Hermione như bị đông cứng lại. “Không thể nào!” Hai mắt cô nàng đảo qua đảo lại giữa Harry và Voldemort, một lúc lâu sau cô nàng mới lấy lại được giọng nói của mình: “Tuyệt đối không thể! Tom và giáo sư Roald đều không hề giống với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai! Hơn nữa, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai và Kẻ Được Chọn không thể…” Cô không nói ra được từ kia, sự thật này hoàn toàn đi ngược lại hết thảy hiểu biết, suy nghĩ của cô.
Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai và Kẻ Được Chọn ngủ cùng phòng? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai dạy bổ túc cho Kẻ Được Chọn? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai và Kẻ Được Chọn… yêu nhau? Hermione không dám nghĩ tiếp, “Hai người đang lừa tôi.” Cô nàng thì thào, “Còn chưa đến cá tháng tư mà… Đùa kiểu này chẳng buồn cười tẹo nào!”
Nhưng thật ra trong lòng cô bé đã tin một nửa. Tầm ảnh hưởng cực lớn, kiến thức pháp thuật uyên bác… Ngày trước Harry và Tom từng cãi nhau, có một thời gian Harry còn khuyên cô nên tuyệt giao với Tom… Nếu đây là sự thật thì có thể giải thích những chuyện kỳ quái trước kia.
Hermione ngửa người ngã ra lưng tựa của ghế ngồi, hai tay đưa lên che mắt, kêu lên: “Thật không thể tin được!”
“Nhưng ngươi đã tin…” Voldemort cân nhắc nói, “Ngươi chấp nhận chuyện này nhanh hơn ta nghĩ, có lẽ toàn bộ Gryffindor cũng chỉ có ngươi.” Hắn vừa nói vừa nhìn Harry, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Đương nhiên trừ cậu bé của ta.”
“Tôi phải đính chính,
người tôi tin là Harry, không phải ông!” Hermione mở mắt, không chịu đựng được việc phải nhìn hắn: “Ông hoàn toàn không giống với những gì trong sách viết! Ông thật sự sống lại?” Cô nàng phải dùng tất cả sức lực để ngăn không cho cơ thể mình phát run, sau đó quyết định đổi xưng hô, “Ngài dùng giọng điệu này để nói chuyện với Kẻ Được Chọn sao?”
“Như ngươi nhìn thấy.” Voldemort vô cùng tự nhiên vươn tay ra, sau đó trước cái nhìn thận trọng của Hermione, kéo Harry sang chỗ mình, áp môi lên trán nó; Mặt Harry lập tức đỏ bừng lên, nhưng không có chút gì là khó chịu hay phản đối cả.
Cô nhìn thấy cái gì vậy? Chuyện tình thắm thiết của Chúa Tể Hắc Ám và Kẻ Được Chọn sao? Merlin hỡi, thế giới này loạn rồi, xin hãy ban cho con một bức tường đi! Hermione trợn tròn mắt nhìn bọn họ, rồi chôn đầu vào giữa cuốn sách, hai tay nắm chặt nện rầm rầm xuống mặt bàn. May mà Harry đã dự đoán được trước tình hình, nếu không tiếng động này nhất định sẽ khiến bà Pince tức giận mà đuổi bọn nó ra ngoài.
Không thể không nói tâm lý của Hermione cực vững vàng. Từ khi nó nói cho cô nàng biết chân tướng đến tuần cuối cùng trước khi học kỳ kết thúc, Harry không hề nhìn thấy cô bé có bất kỳ hành động nào mất không chế như đấm bàn nữa, chỉ thỉnh thoảng có chút hoảng hốt khi nhìn thấy bọn nó. “Mình an toàn học chung với Voldemort yêu thích thuần chủng gần ba năm!” Một lần nọ cô bé lén nói nhỏ với Harry, “Chẳng lẽ những gì trong sách viết là sai sao? Hay đây chỉ là nhất thời?”
“Không phải, anh ấy chỉ là bị ám ảnh bởi nỗi oán giận thời thơ ấu thôi.” Harry nói, ánh mắt xuyên qua hành lang nhìn mặt hồ phía xa. Xét trên phương diện nào đó mà nói, nó và Voldemort có nhiều điểm chung đến đáng ngạc nhiên, bọn nó đều là cô nhi, đều khao khát được người khác thừa nhận… Có điều cách hai người bọn nó thể hiện mình khác nhau mà thôi.
Hermione chép chép miệng. “Nghe có vẻ như bồ rất hiểu cuộc đời của hắn,” Cô nàng thở phào một hơi, “Mình yên tâm rồi… Xem ra bồ không giống như bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán hay trúng bùa gì đó.”
Harry không thể giải thích hết mọi chuyện giữa nó và Voldemort cho cô nàng hiểu được. “Cảm ơn bồ, Hermione.” Nó chân thành nói.
“Mình có cảm giác như đang nằm mơ vậy!” Hermione oán giận nói, “Bảo sao quan hệ giữa hai người lại kỳ lạ như vậy!” Cô nàng lại thở dài một hơi, “Nói thật, mình không tưởng tượng được hai người bồ lại là kẻ thù một mất một còn. Hắn để lại cho mình ấn tượng rất tốt! Mặc dù không dễ dàng gì chấp nhận chuyện này…” Cô nàng không ngừng thở dài.
Harry cười. “Mình nghĩ chắc chắn anh ấy không ngờ được rằng mình lại được đánh giá là ‘rất tốt’, nhất là từ miệng một Muggle.” Nó nhảy xuống khỏi lan can cửa sổ, phủi phủi quần áo trên người. “Còn nhớ là bồ đồng ý giúp mình một chuyện không? Mình vốn định mời bồ tham dự vũ hội cùng mình, nhưng giờ mình nghĩ chắc bồ không muốn nữa.”
“Đừng, Harry, tuyệt đối đừng!” Sắc mặt Hermione tái nhợt, giọng nói hoảng sợ. “Nếu là trước kia chắc chắn mình sẽ đồng ý… Nhưng bây giờ, bồ có chắc là mình sẽ không bị ếm một Lời Nguyền Chết Chóc không?” Trước kia cô bé chỉ nghĩ mình bị người khác ghen tỵ thôi, có điều nếu người ghen này là Voldemort thì lại là chuyện khác.
“Được rồi, mình sẽ nghĩ cách khác.” Harry nhún vai, nhìn người phía xa không kiên nhẫn đợi được nữa mà đang đi đến chỗ bọn nó. “Có vẻ như mình phải đi rồi, Hermione, không quấy rầy bồ nữa.”
“Quấy rầy cái gì?” Hermione còn đang suy nghĩ chuyện giành giật Harry từ tay Voldemort sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm thế nào, giọng điệu nói có chút không hiểu. Victor Krum đang đi tới chỗ cô nàng, lướt qua sát người Harry.
Trên thực tế, thật sự có rất nhiều học sinh nữ không hiểu chuyện tới mời Harry làm bạn nhảy của mình, chuyện này không thể nghi ngờ là đã thách thức tính nhẫn nại vốn không nhiều của Voldemort. Cuối cùng hắn cũng nổi nóng, “Không được, nói với bọn họ là em đã có bạn nhảy!”
“Nhưng em không thể tự biến ra một bạn nhảy được? Tuy rằng đúng là em có thể biến được… Có điều như vậy thì quá buồn đi.” Harry cười thầm trong lòng.
Đôi mắt đen của Voldemort nhìn nó chằm chằm, cuối cùng thở ra một hơi. “Được rồi, em lại thắng!” Hắn kéo một tấm da dê trên bàn lại gần, bắt đầu viết thư, “Dumbledore sẽ rất vui sướng cho coi… Cuối cùng ta cũng xuất hiện, còn là ở Hogwarts…” Ai nghe cũng đều nhận ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói này.
Có thể tưởng tượng ra được, vũ hội đêm Giáng Sinh, ngài Gaunt thần bí mà các học sinh chỉ biết đến qua báo chí lại bất ngờ xuất hiện ở Hogwarts sẽ gây ra chấn động cỡ nào. Hơn nữa người này còn không làm bọn họ thất vọng về trí tưởng tượng của mình, gương mặt anh tuấn, dáng vẻ cao quý, toàn thân tràn ngập phong thái của quý tộc Anh quốc thời Trung Cổ – thậm chí hắn còn bước từ trên xe ngựa dát vàng xuống. Con ngựa kéo xe thuần một màu đen tuyền, thân xe được khảm gia huy rất lớn, tất cả đều được ghép từ những viên đá quý khổng lồ. Dưới ánh trăng mờ ảo, cả cỗ xe như phát sáng. Cảnh tượng này không phải ảo giác, bởi vì nó được đúc từ những khối đá đen phản quang, hơn nữa có vẻ như còn được ếm bùa chú tự bay.
Harry dám thề, bữa tối nay chắc chắn cụ Dumbledore ăn không biết mùi vị gì luôn. Bởi vì từ lúc Voldemort vừa xuất hiện tại cửa gỗ của Đại Sảnh Đường Hogwarts, cụ đã sửng sốt đến ngây người, tuy rằng chỉ trong khoảng khắc rất ngắn. Trong thời gian vũ hội diễn ra, vài người vây quanh Voldemort chuyện trò vui vẻ – Rabastan Lestrange, Severus Snape [thầy ấy chỉ cười gượng gạo], Ludo Bagman, thậm chí còn có cả Barty Crouch [Harry rất muốn biết Voldemort thu phục người cố chấp bảo thủ như ông ta bằng cách nào], khiến mọi người trong vũ hội đều không ngừng đưa mắt nhìn sang, trong mắt họ đủ loại cảm xúc ngạc nhiên, ngưỡng mộ, sùng bái.
Sau bữa tiệc, vẫn như thường lệ, các Quán quân sẽ nhảy mở màn. Fleur và Cedric Diggory nhảy với nhau, nhịn không được mà thỉnh thoảng đánh mắt sang chỗ Harry; Mà Hermione khó khăn lắm mới khống chế được để mình không lộ ra vẻ mặt ‘Tôi không quen biết bọn họ’, nhìn chằm chằm Krum đang ôm eo cô nàng nhẹ nhàng di chuyển.
“Giờ em vui rồi chứ?” Voldemort thấp giọng nói, lặng lẽ ôm chặt hông cậu bé. Kiểu dáng lễ phục của hắn và Harry vừa nhìn liền nhận ra là đồ đôi, chỉ khác là áo choàng của Harry là màu xanh lục, còn của hắn là màu vàng.
Harry cúi đầu hừ một tiếng, bàn tay đặt trên bả vai Voldemort hơi siết chặt. “Rõ ràng là anh chiếm hết phần hay rồi còn hỏi em vui hay không!”
“Em phải biết rằng một khi làm thế này em sẽ không còn đường lui nữa.” Chẳng lẽ hắn không muốn cho tất cả người trên thế giới này biết Harry là người của hắn sao? Hắn rất muốn, cực kỳ muốn, nhưng hắn không hy vọng cậu bé của hắn bởi vì chuyện này mà phải chịu hoài nghi hay trách cứ.
Harry trừng mắt nhìn hắn: “Anh tin tưởng em một chút được không? Em có thể giải quyết được chuyện này.”
Thấy dáng vẻ tức giận của Harry, Voldemort cười nhẹ. “Đương nhiên là ta tin em.” Nếu đã thế thì hai người sẽ cùng nhau giải quyết những chuyện phiền phức này, cậu bé của hắn không lo lắng, hắn càng không có gì để phải e ngại cả. Dumbledore… Hội Phượng Hoàng… Cứ để bọn chúng thấy hết đi.