Chiến Và Hòa

Một Xà Khẩu khác


trước sau

Harry quay phắt đầu lại, thấy Tom đang đứng cách nó không đến một bước chân. Tóc hắn hơi ẩm, tán loạn trước trán. Trên người mặc áo ngủ, hai tay đút trong túi áo. Harry ngửi thấy mùi sữa tắm trên người hắn, gương mặt tái nhợt của hắn hơi ửng đỏ lên [nguyên nhân chắc chắn là do nước tắm nóng], đôi mắt đen nhìn nó chằm chằm làm nó không khỏi lui lại một bước.

“Cậu tắm xong rồi à? Nhanh thật đấy…” Harry nói năng lung tung, nó hoàn toàn quên mất Tom vừa hỏi cái gì.

Tom cau mày lại, hắn nhận ra được vẻ mặt của Harry đối với sự xuất hiện đột ngột của hắn không hẳn là hoảng hốt, cũng không phải là kinh ngạc, mà chỉ hơi giật mình một chút, sau đó lui về phía sau. Phản ứng này thật kỳ lạ… Hắn tiến thêm một bước, “Ta không thích lặp lại câu hỏi.”

Thấy hắn tiến lại gần mình, Harry theo bản năng lui về phía sau, đến khi chân đụng vào giường. “A… Con rắn kia nói có thể cậu sẽ vui khi thấy tôi cho nên cho tôi vào.”

“Con rắn kia nói?” Tom lặp lại mấy từ này giống như đang muốn khẳng định lại lời Harry. Vẻ lười biếng lập tức biến mất, giọng nói cũng cao hơn: “Ngươi nghe được nó nói?”

Harry thấy đôi mắt đen kia càng lúc càng tiến lại gần, tiếp tục lùi lại. Nhưng đằng sau nó đã hết chỗ, kết quả nó ngã ngồi luôn xuống giường. “Một chút…” Nó cười gượng nói, chuyển tầm mắt đi, không dám nhìn phần xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo ngủ của người đối diện.

“Nhìn ta!” Tom không kiên nhẫn nói, “Nói rõ cho ta.” Hắn thấy Harry không nhìn mình nói chuyện, tức giận vươn tay tới nắm cằm nó, ép nó quay đầu lại.

Gần quá… Harry thầm rên rỉ. Cảnh tượng này thật quá quen thuộc… Harry cảm thấy từ chỗ cằm, nơi tay hắn tiếp xúc với da thịt nó, như có một ngọn lửa bốc lên, rồi dần lan tỏa. Nó nhắm chặt mắt lại, cố gắng dồn hết sự tập trung để trả lời câu hỏi của hắn: “Tôi bảo nó mở cửa, nó nói cậu không cho phép, nhưng nó nghĩ có lẽ cậu sẽ vui khi thấy tôi cho nên mới cho tôi vào!” Harry nói liền một lèo, sau đó hỏi thêm: “Giờ buông tôi ra được chưa?”

Thế nhưng một lúc lâu sau Harry vẫn không thấy người kia có hành động gì khác. Nó không nhịn được nữa mở mắt ra nhìn, phát hiện vẻ mặt của Tom phải nói là vô cùng sửng sốt. “Ngươi đúng là…?” Hắn thận trọng nhả từng từ, giống như đây mới là lần đầu tiên tiếp xúc với Harry, “Vừa rồi ngươi nói…?” Hắn siết cằm Harry mạnh hơn, quan sát từng nét trên khuôn mặt nó, dường như muốn bắt được một dấu hiệu khác thường nào đó.

Lúc này Harry mới có phản ứng, vừa rồi là Tom dùng Xà ngữ để hỏi nó, mà nó cũng không tự chủ mà trả lời bằng Xà ngữ. Được rồi, bỏ qua đi, nó vốn cũng không định giấu chuyện này. “Nhìn đủ chưa?” Harry gạt bàn tay đang siết cằm nó ra, nó sắp không nhịn được nữa rồi. Để che giấu chuyện này, nó cố ý kêu ca: “Tư thế này mỏi chết đi được.”

Nhưng Tom vẫn đứng đó nhìn nó, không hề có ý định động đậy, “Ngươi có quan hệ gì với Salazar Slytherin?” Vẻ sửng sốt trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ nghiền ngẫm, đánh giá, “Ta nhớ là ngài ấy không có nhánh con cháu nào mang họ Potter.”

“Bởi vì tôi không phải đời sau của ngài ấy!” Harry hầm hè nói, trong lòng ai oán, cậu không thể tránh tôi xa một chút được hay sao?

“Vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện ngươi biết Xà ngữ?” Tom khoanh tay lại, chất vấn.

Bởi vì cậu, bởi vì tương lai sẽ có một mảnh linh hồn của cậu lạc vào người tôi! Harry khinh khỉnh đáp thầm trong lòng. Không biết Tom Riddle lúc này đã nghe nói đến Trường Sinh Linh Giá chưa, nhưng nó có thể chắc chắn, hắn chưa phân tách linh hồn. Cho nên Harry quyết định không nói ra sự thật này. Tay nó vô tình đè lên một quyển sách trên giường, nó vừa quay đầu nhìn liền nảy ra ý tưởng: “Xà ngữ là một kỹ năng của những người Bà La Môn Ấn Độ Cổ chuyên đi thuần phục rắn, không chỉ có mỗi Salazar Slytherin học được.”

Tom nheo mắt lại nhìn Harry đang sắp xếp lại những đồ vật hỗn độn trên giường. “Vì thế cho nên…” Giọng nói của hắn mang theo ít nhiều sự trào phúng, “Ngươi lấy được của nả và học được ngôn ngữ đặc biệt của nhóm người Bà La Môn đó?”

Nếu như nãy giờ Harry luôn duy trì thái độ hòa hoãn, thì bây giờ đã chuyển hết thành tức giận rồi. Chắc chắn Tom đã nhìn thấy hành lý của nó nên mới nói như thế. Nó một mình quay lại thời kỳ xảy ra Chiến tranh Thế giới thứ hai, cho nên ngoài đũa phép, nó còn mang theo một số đồ dùng pháp thuật khác như Hòm thuốc ma thuật, cả một túi đầy Galleons. Ở thời đại này, nó không thể sử dụng kho bạc của dòng họ Potter, cũng không biết khi nào mới trở về được, cho nên có thể tiết kiệm được chỗ nào thì tiết kiệm.

Khi đó bọn nó đâu có dự đoán được sau khi chiếc nhẫn kia triển khai pháp thuật sẽ xảy ra chuyện thế này đâu, Harry tức tối nghĩ. Bọn nó còn tưởng sẽ phải đối đầu với bẫy rập gì đó, cho nên còn chuẩn bị đủ loại dược với thức ăn, quần áo chỉ mang theo vài bộ, còn tiền bạc sách vở gì đó thì hầu như chẳng chuẩn bị gì. Kết quả của việc nhớ lại là nó suýt không khống chế được mình, chỉ muốn nhào qua đấm thẳng vào khuôn mặt cười giả lả khinh miệt kia.

Lúc này đến lượt Tom sửng sốt. Hắn gần như đọc ra được hết những sự thay đổi trên nét mặt của người kia. Harry Potter quả thực rất giống Gryffindor, cảm xúc đều viết trắng ra trên mặt. Mà khi Gryffindor bị khiêu khích, phản ứng đầu tiên sẽ là vung nắm đấm, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế để đỡ đòn rồi. Thế nhưng Harry Potter không hề làm như vậy, cậu ta chỉ thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, sau đó bực dọc quay sang chỗ khác.

Còn về Xà ngữ, hắn dám khẳng định Harry Potter nói dối, hơn nữa Bế Quan Bí Thuật của cậu ta rất tốt – điểm này càng khiến hắn thêm hoài nghi. Xem ra bây giờ hắn chỉ có thể chờ đợi thời điểm nào đó cậu ta lơi lỏng cảnh giác. Hắn có thừa kiên nhẫn, hơn nữa từ chuyện này có thể thấy, cơ hội có rất nhiều.

“Được rồi, tuy rằng ta không thấy từ đầu đến chân ngươi có chỗ nào giống một Slytherin nhưng cũng coi như là đủ tư cách.” Tom nói, xoay người, đi về ngồi xuống giường của mình, đối mặt Harry.

Harry kinh ngạc nhìn hắn. Nó không tin Tom dễ dàng tin tưởng mình như vậy, có điều bây giờ bọn nó cùng năm học lại cùng phòng ngủ, vậy về sau hắn muốn ép hỏi nó cũng chẳng có gì là khó khăn cả. Nghĩ như vậy, Harry rầu rĩ gật đầu, “Cám ơn sự hoan nghênh của cậu.”

Tom trở người lên giường, kéo chăn lên đọc sách. Harry thì sắp xếp hành lý của mình. Sắp xếp xong đâu đấy, nó cầm quần áo ngủ định đi tắm thì người nằm trên giường đột nhiên lẩm bẩm gì đó.

“Gì cơ?” Harry vừa đặt tay lên nắm cửa, quay đầu hỏi lại.

“Không có gì.” Đôi mắt đen của Tom chuyển từ trang sách lên, trong mắt lóe lên sự hứng thú. “Ta muốn hỏi là trong hầm nóng đến vậy sao? Vừa rồi mặt ngươi rất đỏ.”

“Có thể là do lúc ăn tối tôi có uống chút rượu.” Harry không ngờ là hắn lại chú ý tới điểm này, vội vã chạy trốn vào phòng tắm.

Tom nhìn dáng vẻ lúng túng của nó, khóe miệng nhếch lên. Lúc nãy hắn hỏi một câu tiếng Pháp, mà Harry lại không nghe ra được. Cậu ta chắc chắn không phải là học sinh từ nước Pháp chuyển trường đến! Hơn nữa, uống rượu? Từ lúc nào mà Hogwarts cho học sinh uống rượu vậy?

Biết Xà ngữ, thành thạo Bế Quan Bí Thuật, không hiểu tiếng Pháp, mà trong hồ sơ lại nói là lớn lên ở Pháp; có thiện cảm với hắn, từ ánh mắt đến việc chọn chỗ ngồi đều thể hiện điều đó; Còn vì sao cậu ta làm như vậy… Tom quay đầu nhìn những quyển sách được sắp xếp trên giá sách phía đầu giường của Harry, xem ra người bạn cùng phòng này của hắn che giấu không ít bí mật… Khả năng pháp thuật khẳng định không tồi, đầu óc lại rất đơn giản, không nói dối qua được mắt hắn.

Tuy rằng nhiệm vụ chủ yếu của hắn trong năm học này là tìm được Phòng Chứa Bí Mật, nhưng một Xà Khẩu thứ hai xuất hiện cũng khiến hắn phải chú ý đến. Những bí mật mà Harry Potter giấu diếm, hắn cũng nhất định sẽ tìm ra. Tom nhớ tới vừa rồi Harry vội vã chạy trốn, còn cả gò má ửng đó… Nhìn thật muốn cắn.

*

Sáng hôm sau, trên dãy bàn dài nhà Slytherin xuất hiện một cảnh tượng làm người ta không tưởng tượng ra được. Quầng dưới mắt của đám người do Thủ lĩnh Nam sinh Nott cầm đầu đều đen sì, mà không chỉ có vậy, hơn một nửa học sinh nhà Slytherin đều như thế. Khiến người ta sửng sốt không chỉ có thế, mà là chỉ sau vỏn vẹn có một đêm, Harry Potter đã bất ngờ trở thành thân tín của thủ lĩnh của bọn họ, chỗ ngồi bây giờ của nó là bên phải Tom, thay vào chỗ của Abraxas Malfoy.

Harry ngồi đó, cảm nhận được ánh mắt từ khắp mọi nơi đều đổ dồn vào nó, đại đa số là xem xét, đánh giá, một số là hoài nghi, mà Abraxas Malfoy bị nó chiếm mất chỗ ngồi thì chính là vô cùng căm tức. Nó lén nhìn Tom, vị Huynh trưởng Slytherin vẫn thoải mái, hòa nhã như thường, giống như không hề chú ý đến ánh mắt của Malfoy.

Harry cũng không biết nguyên nhân xảy ra tình trạng này. Nó nhớ lại tối hôm qua bọn nó bắt đầu ở chung, cảm thấy trừ chuyện Xà ngữ ra thì chẳng có vấn đề gì cả. Bởi vì nó biết Xà ngữ cho nên Tom mới đối đãi khác sao? Hay là nó có gì đó đáng để Tom lợi dụng? Dù sao Harry biết chắc là tuyệt đối không có chuyện
chỉ trong một đêm Tom lại đột nhiên tin tưởng nó, cho nên cảnh tượng thân cận mà mọi người nhìn thấy chỉ là giả.

Harry lại nhớ tới giấc mơ của nó hồi sáng – trong cơn mơ, nó và Voldemor cùng đọc sách trong dưới Phòng Chứa Bí Mật – đột nhiên không còn khẩu vị. Không biết phải bao nhiêu lâu nữa mới có thể nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của Voldemort khi nhìn nó học những pháp thuật cao siêu kia nữa?

Nó và Voldemort đã hòa hợp đến mức, dù cho không tìm được đồ vật pháp thuật khiến hai người bọn nó tâm linh tương thông [Harry và Voldemort đều cho rằng dung hợp linh hồn là một lý thuyết khác], bọn họ cũng có thể mở chiếc nhẫn pháp thuật cổ mà trước nay chưa người nào mở ra được kia ra, kết quả làm bọn nó phiêu dạt đến hai thời đại hoàn toàn xa lạ. Nhưng vì dung hợp linh hồn càng kéo dài sẽ càng có khả năng xảy ra những tình huống bất lợi, cho nên bọn nó quyết định mạo hiểm thử một lần. Phải nói, từ sau lần đầu Voldemort hạ Avada với nó, bọn nó đã không biết bao nhiêu lần mạo hiểm cả tính mạng khám phá những lĩnh vực pháp thuật chưa ai biết.

Chiếc nhẫn nguyên nhân của mọi chuyện kia rất đơn giản, được làm bằng đá hoa cương thô sơ, ngoại trừ những chữ viết cổ không hiểu được và cái tên Amarte kỳ quái [một cái nhẫn lại muốn gọi là nhẫn], thì chỉ có những dòng chữ hiện lên sau khi triển khai pháp thuật là đáng để người ta suy nghĩ:

Một đầm lầy, một sườn núi;

Bay vọt lên trời, vượt qua đại dương;

Một tay cầm kiếm, một tay cầm cành oliu;

Lựa chọn đi, đó là quyết định quan trọng nhất cuộc đời ngươi.

Rốt cuộc là vì sao sau khi triển khai pháp thuật của chiếc nhẫn những dòng này mới hiện ra? Hai câu đầu có lẽ ám chỉ xuất thân và sự khoảng cách khổng lồ giữa hai người bọn nó… Câu cuối cùng là nhắc nhở bọn nó phải đưa ra quyết định quan trọng nhất của cuộc đời?

Hoặc cũng có thể hiểu theo cách khác, là ám chỉ khoảng thời gian bọn nó quay về quá khứ? Vậy thì đến lúc nào phải đưa ra quyết định quan trọng nhất của cuộc đời?

Hoặc một cách hiểu khác, giúp đối phương đưa ra quyết định quan trọng nhất của cuộc đời?

Nếu vẫn không phải thì có thể là, vì tương lai của hai người, bọn nó chấp nhận mạo hiểm thử những pháp thuật chưa từng biết đến đến, sử dụng những đồ vật pháp thuật hắc ám không biết rõ tác dụng, cũng chính là một quyết định rất quan trọng, cho nên mục đích cuối cùng cũng giống như mục đích ban đầu ấy, hai người bọn nó được ở bên nhau, dù là ở bất cứ thời đại nào?

Harry thở dài thườn thượt, nó trở về thời điểm Voldemort học năm thứ năm, vậy thì rất có thể Voldemort cũng bị đưa về thời gian trước khi nó sống lại. Nếu cùng là năm thứ năm thì thật may mắn, nếu là năm thứ bảy… Harry hơi run lên, nó thật lòng không dám nghĩ đến chuyện Voldemort gặp lại nó lúc năm thứ bảy thì sẽ như thế nào.

“…Harry? Harry?” Một giọng nói êm ái kéo thần trí đang du đãng đến tận đâu đó của Harry về. Là Tom! Hắn cau mày nhìn Harry không hề động đến bữa sáng, mặt nghệt ra, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì? Chẳng lẽ mặt của hắn có gì đó khiến người ta nhìn cũng thấy no bụng sao?

Bấy giờ Harry mới nhận ra mình nhìn Tom đến thất thần, ly sữa của nó cũng nguội lạnh cả rồi. “Xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ không được ngon, có lẽ là do chưa quen khí hậu.” Nó vội vàng giải thích, có điều nhìn ánh mắt Tom thì cậu ta có vẻ chẳng hề tin tưởng.

“Được rồi, đừng ngồi đần mặt ra nữa, sắp muộn giờ học của giáo sư Slughorn rồi.” Tom ghi nhớ lấy biểu hiện của Harry, nhìn hắn đến ngây người thì cũng quá khác thường rồi. Hắn cầm lấy ly sữa trong tay Harry, sau đó lại cầm lên thêm một chồng bánh mì, “Ăn trên đường đi, tôi đưa cậu đến phòng học.”

Hành động thân mật rành rành như vậy khiến tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về dãy bàn nhà Slytherin. Harry thấy trên mặt Walburga Black hiện rõ vẻ sửng sốt và ghen ghét, lắp bắp nói: “Nhưng…” Nhận được ánh mắt đừng-hòng-nghĩ-đến-chuyện-không-nghe-lời của Tom, Harry vội sửa lời: “Tôi còn tưởng… Ý của tôi là… Các bạn của cậu…”

“Bọn họ không học cùng năm với tôi.” Tom dứt khoát ngắt lời Harry. Trước khi tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, hắn không muốn bất kỳ Slytherin nào biết Harry có thể nói Xà ngữ. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là một chuyện thật sự không tốt, sẽ làm ảnh hưởng đến uy danh và địa vị của hắn trong Slytherin. Tuy rằng có vẻ như Potter không có suy nghĩ tranh giành quyền lực, hơn nữa cậu ta cũng không giống người thủ đoạn, đối với hắn – Tom – cũng không có ý thù địch, nếu có thể khám phá được bí mật của cậu ta, thu phục cậu ta, nói không chừng cậu ta sẽ trở thành thuộc hạ đắc lực của hắn ấy chứ…

Nott, Malfoy, Mulciber, Rosier trợn tròn hai mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này [Thủ lĩnh của bọn họ vô cùng quan tâm đến thằng nhãi mới chuyển trường bị nghi ngờ là phân sai Nhà kia, từ hôm qua đến giờ cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái], quay mặt nhìn nhau mới tin được sự thật là: Bọn họ không những không thấy được cảnh Harry Potter bị mất mặt, mà Harry Potter còn được Thủ lĩnh quan tâm, còn bọn họ thì không thèm để ý tới! Chỉ trong một buổi tối, Harry Potter liền có được sự đối đãi mà bọn họ phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có được – tỷ như được Thủ lĩnh thân mật gọi tên, hay được ngồi ngay bên cạnh, hay kể cả chuyện dù có phấn đấu bao nhiêu năm nữa cũng đừng hòng mơ tới – như chuyện Thủ lĩnh tự mình lấy đồ ăn cho! Chưa từng có một người nào nhận được vinh dự ấy!

Mà tất cả chuyện này chỉ xảy ra sau một buổi tối!

Bởi vậy… Tối hôm qua… rốt cuộc Harry Potter qua cửa bằng cách nào?

Tác giả có lời muốn nói: Có mấy nhân vật và niên đại cần phải nói rõ, tuy không ảnh hưởng đến mạch truyện, nhưng người nào có yêu cầu cao về chi tiết có thể xem qua một chút:

Trong truyện xuất hiện Elladora Black, không rõ thời gian sống [theo nguyên tác nói là cô của Sirius, thế nhưng ta xem trên gia phả của dòng họ Black, có một đường chỉ cho thấy người này là em gái của ông cố của Sirius, hơn nữa theo lời kể lại của những cái đầu Gia tinh treo ở hành lang trong căn nhà của dòng họ Black thì chuyện này là có khả năng] [không tìm được những lời kể lại của đám Gia tinh thì không thể nào xác nhận được chuyện này], cho nên ta đã cải biên một chút trong truyện của mình, hơn nữa nhân vật này cũng không được nhắc đến nữa, mọi người đừng quá để ý, khi nào xem lại lần nữa ta sẽ sửa.

Tương tự như vậy, không thể xác định được em họ của má Sirius, Araminta Mehflua, ta vẫn không biết chắc chắn lắm, nếu là em họ hẳn là phải mang họ Black chứ?

Còn một chuyện khác là năm sinh của giáo sư McGonagall, theo Baidu là năm 1920 năm, vậy thì đến năm 1942 bà hẳn đã tốt nghiệp Hogwarts rồi; Nhưng theo một tài liệu khác thì năm sinh của bà lại là 1925, lúc này Tom học năm thứ năm thì bà cũng phải học năm thứ sáu rồi… Vì thế ta chấp nhận giả thuyết của Baidu, còn những sự kiện phát sinh trong thời gian này với Voldemort đều chỉ là giả định, phải nói là những tư liệu về Voldemort trong Baidu rất ít…

Năm sinh của Abraxas Malfoy chưa được kiểm chứng.

Nott, Rosier, Mulciber thì đều là những Tử Thần Thực Tử đầu tiên, họ thì chắc chắn rồi, nhưng tên không rõ, năm sinh cũng không kiểm chứng được. Từ tập 6 Hoàng Tử Lai của truyện gốc, Dumbledore đã nói rằng có những người bạn đang quán rượu Đầu Heo đợi Voldemort từ Hogwarts trở ra, hơn nữa cụ ấy còn nói lúc Voldemort còn đi học có một đám ‘bạn’, mà phần lớn trong số chúng sau này đã trở thành Tử Thần Thực Tử; Thật ra còn có Dolohov, có điều cá nhân ta cảm thấy cái họ này giống người Nga nhiều hơn, cho nên có thể là hắn được Voldemort sau khi tốt nghiệp gặp gỡ mời chào bên ngoài không chừng; Đương nhiên cũng có khả năng, hắn là học ở Hogwarts, chỉ là có huyết thống ngoại quốc thôi.

Còn về Agnes Lestrange, Barron Potter, ta chỉ muốn cho mọi người biết người ở hai gia tộc này vẫn có thôi, nói cách khác, họ là chắc chắn có, còn những cái khác thì chỉ là giả định. Đương nhiên rất có khả năng sau này sẽ xuất hiện thêm những người không thuần huyết như Muggle hay Á Phù thủy, ai biết được ~~

Cuối cùng, Con Ma Khóc Nhè Myrtle nghe nói là cùng năm với Tom Riddle, là học sinh nhà Ravenclaw, có ai nghe được tên đầy đủ của cô gái xui xẻo này chưa? Ta nghĩ tên cô ta không phải là Con Ma Khóc Nhè đâu nhỉ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện