*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói có một giả thuyết là Tử Thần Thực Tử đều không có Thần Hộ Mệnh [trừ Snape], cá nhân ta không đồng ý, Tử Thần Thực Tử chung quy vẫn là con người, chắc chắn đều có người mình yêu hay bạn bè thân thiết ~ ví dụ Bella, ai cũng không thể phủ nhận là ả yêu V~~ đương nhiên hiện tại không đề cập đến chuyện Thần Hộ Mệnh của cô ả, ta chỉ cảm thấy là cái nhìn quá mức võ đoán thôi ~~
Harry đi phía sau Tom dọc qua hành lang Hogwarts, đến khi đi đến cửa căn hầm dưới lòng đất thì nó cũng ăn xong bữa sáng. Thực ra thì bọn nó đến sớm, giáo sư Slughorn còn chưa lên lớp, trong phòng học cũng mới chỉ thưa thớt vài học sinh. Căn hầm gọn gàng, sáng sủa, chắc chắn là nhờ ánh sáng tạo ra bằng pháp thuật. Một chiếc ghế bành có tay vịn đặt ngay phía trước lò sưởi âm tường đang cháy tí tách. Harry đưa ra được một kết luận, lớp học Độc dược này hoàn toàn đối lập với lớp học của giáo sư Snape, hẳn là chịu ảnh hưởng từ thói quen cá nhân của giáo sư Slughorn.
Tom chọn bàn chính giữa trên đầu. Harry vẫn đứng yên tại chỗ nhìn hắn ngồi xuống ghế, lấy sách ra.
Trong lòng nó rất mâu thuẫn, nó thực sự rất hy vọng có thể thân thiết với Tom; Mặt khác, lý trí nói cho nó biết, hiện tại Tom chỉ xem nó là mục tiêu săn bắt thôi. Cái gọi là ‘bạn’ chính là nghe lời hắn, giúp hắn làm một số chuyện. Thực ra ‘bạn’ với hắn chỉ là công cụ giúp hắn đạt được mục tiêu của mình mà thôi.
“Sao thế?” Tom thấy Harry không ngồi xuống bên cạnh mình như hắn tưởng, quay đầu hỏi nó. Harry nhìn hắn, bấy giờ chân mới động. Nó cười khổ an ủi chính mình, đây mới tính cách nguyên bản của Voldemort, có lẽ nó cũng chỉ là một công cụ khá hữu ích mà thôi, bởi vì không nói đến khả năng pháp thuật, ít nhất nó cũng biết Xà ngữ. Hơn nữa nó không phải vì muốn thay đổi tình huống này mà trở về hay sao?
Harry chần chừ ngồi xuống, bày sách vở, vạc và nguyên liệu lên bàn. Tom lơ đãng quét mắt nhìn cái vạc nấu bằng vàng sáng choang của nó, rồi kinh ngạc nhìn Harry.
Qua hơn mười phút sau, các học sinh lục tục vào lớp. Tiết học Độc Dược, Slytherin học cùng với Ravenclaw. So với Gryffindor, học sinh nhà Ravenclaw đương nhiên là có hứng thú với kiến thức hơn rất nhiều, bởi vậy Harry trải qua hai tiết Độc dược vô cùng yên tĩnh.
Trước giờ vào học khoảng một phút, giáo sư Slughorn bụng trống xuất hiện ở cửa lớp học. “Buổi sáng tốt lành, các trò.” Thầy ấy cười tủm tỉm nói, “Hoan nghênh các trò đến với tiết học Độc dược đầu tiên của năm học. Trước khi bắt đầu bài học, thầy không thể không nhắc nhở các trò: trong năm học này, các trò sẽ phải trải qua kỳ thi O.W.Ls (Phù thủy thường đẳng), đây là một kỳ thi hết sức quan trọng, cho nên cá nhân thầy hy vọng các trò chuẩn bị đầy đủ tinh thần cho năm học này; Bên cạnh đó, những trò vượt qua được kỳ thi O.W.Ls, thầy vô cùng vui mừng được gặp lại các trò trong lớp Độc dược N.E.W.Ts (Pháp thuật tận sức) vào năm học tới – đương nhiên là thành tích càng xuất sắc càng tốt.” Harry thấy thầy ấy dành ánh mắt tự hào cho Tom ngồi ở bàn đầu tiên, hiển nhiên là tin tưởng tuyệt đối vào hắn.
Nghe đến đây, đám học trò bên dưới châu đầu ghé tai thì thầm. “Được rồi, đây là chuyện về sau. Nhiệm vụ của các trò bây giờ vẫn là học tập thật chăm chỉ, như vậy mới có được sự chuẩn bị tốt nhất cho kỳ thi.” Giáo sư Slughorn cao giọng nói để át tiếng thì thầm ở bên dưới. “Hôm nay chúng ta sẽ học Dược… À, không phải, điểm danh trước đã, thầy nhớ là chúng ta có thêm một bạn học mới…” Thầy tìm kiếm trên bàn, cuối cùng lấy ra một tấm giấy da dê, “Lara Ackerman…”
Harry không biết những học sinh này, có điều thỉnh thoảng nó nghe thấy vài cái họ quen thuộc. Có vẻ như Tử Thần Thực Tử đúng là di truyền, cũng có thể là những gia tộc thuần huyết thường dễ đồng tình với suy nghĩ của Voldemort, dù là bây giờ hay sau này.
Giáo sư Slughorn vẫn đang tiếp tục điểm danh, “… Nancy Morgan, Susan Myrtle, Orlando Norton…”
Harry đột nhiên cứng người lại, nhìn theo ánh mắt của giáo sư Slughorn. Nó vừa nghe được một cái tên rất quen, Myrtle… Là một cô gái đeo mắt kính rất dày ngồi sau nó ba bàn. Ngoại trừ nhìn cơ thể cô nàng mang vẻ chân thật hơn, còn lại đều giống hệt như khi đã thành con ma khóc nhè trong nhà vệ sinh nữ. Harry sững sờ nhìn cô nàng, nó đang nhìn thấy Myrtle khóc nhè bằng xương bằng thịt – đương nhiên bây giờ cô nàng chưa phải là Myrtle khóc nhè, mà là Susan Myrtle, học sinh nhà Ravenclaw.
Tom liếc qua khóe mắt để thấy Harry đang nhìn ai, trong lòng không khỏi đặt thêm một dấu hỏi lớn về người bạn cùng phòng mới của mình. Nhìn biểu hiện của Potter thì có vẻ như đã biết Myrtle từ trước; Mà Myrtle hẳn là không biết cậu ta, nếu cô ả mà biết Potter thì đã khoe cho toàn trường biết từ lâu rồi. Thật sự là càng ngày càng khó hiểu…
“…Harry Potter!” Harry còn đang chìm trong kinh ngạc, đến khi chợt nhận ra mình đang là tiêu điểm của rất nhiều cặp mắt nó mới biết là giáo sư Slughorn gọi tên mình. “Có ạ!” Nó vội giơ tay lên.
Giáo sư Slughorn quan sát đánh giá Harry một lượt, từ khuôn mặt đến cái vạc trước mặt nó, vừa lòng: “Thầy nghe nói trò mới chuyển trường từ Pháp sang?”
“A… Vâng.” Harry không biết là có phải giáo sư Slughorn muốn hỏi nó thêm chuyện gì nữa không cho nên dè dặt trả lời.
“Thầy phải nói đây là một lựa chọn sáng suốt, tình hình nước Pháp hiện tại không được tốt cho lắm, đúng không?” Giáo sư Slughorn cười một tiếng, dường như rất vui vẻ. “Thầy thấy tiếng Anh của trò không có chút lơ lớ nào, mà nói thật còn rất giống giọng của xứ Wales!” Thầy lại nhìn Harry đánh giá, “Trò còn mang vạc bằng vàng đến, Dược Giảm đau được nấu bằng loại vạc này hiệu quả sẽ vô cùng tốt, thầy nghĩ hẳn là trò đã đọc trước bài rồi? Đương nhiên, ở cùng phòng với Tom rất có thể…” Thầy hơi nhún vai, cũng không nói hết câu, nhưng trong giọng nói đã thể hiện sự khen ngợi rõ ràng. Đám học sinh nhà Slytherin quay mặt nhìn nhau, xem như hiểu rõ mà cười rộ lên.
Harry xấu hổ cười, mà kỳ thật thì nó đang dở khóc dở cười. Nó đương nhiên biết hiệu quả của vạc bằng vàng. Nếu là trước kia chắc chắn nó không để ý đến những chuyện này, có điều từ khi Voldemort bắt đầu truyền dạy cho nó những kiến thức về Độc dược, còn tặng cho nó bộ dụng cụ đầy đủ mọi thứ, nó chẳng nghĩ ra được lý do gì để không dùng đến chúng cả – về chuyện này, Voldemort đã thành công đồng hóa được nó – đối với những Độc dược mà mình làm ra cũng tuyệt đối tuân theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Mặt khác, ngay cả giáo sư Slughorn cũng nhận ra giọng nói của nó mang khẩu âm của xứ Wales, vậy thì Tom Riddle… Harry lén nhìn sang người bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy Tom nở nụ cười hiền lành chỉ có ở những học trò ngoan ngoãn đáp lại lời khen ngợi của giáo sư Slughorn. Thời gian trước nó chưa đến đây, Tom thực sự đã làm rất tốt, nhưng hắn mới mười mấy tuổi thôi mà?
Thời gian học sau đó trôi qua rất suôn sẻ. Theo Harry thống kê lại, giáo sư Slughorn từ đầu tiết đến cuối tiết khen Tom tổng cộng mười một lần, từ cách mài đá bồ tát, đến số lần quấy chính xác, vân vân và vân vân, còn rất nhiều những chuyện khác nữa. Còn Harry cũng rất vinh hạnh được thầy ấy khen ba lần, có điều Harry nghi ngờ là vì hiệu quả của vạc bằng vàng mà Voldemort cho nó, bởi vì giáo sư Slughorn hết than rằng vạc bằng vàng khó tìm thế nào, lại nói đến vạc bằng vàng sẽ làm tăng hiệu quả của Dược Giảm đau ra sao.
“Xem ra ta đã xem nhẹ ngươi rồi, đúng không?” Tan học, Tom đuổi đám đông đi theo hắn, ra dấu cho Harry đi cùng mình. Lúc bọn nó xuyên qua hành lang tối mờ để đi lên, Tom đột nhiên ghé tai Harry nói. Harry đoán là hắn không muốn người khác nghe thấy câu này, có điều hơi thở nóng ấm của Tom phả vào vành tai khiến nó phản xạ có điều kiện mà rụt người lại.
“Cái gì cơ?” Nó quyết định giả ngu. Vạc bằng vàng… Cho nên nói cách thưởng thức của
Voldemort từ trước về sau không hề thay đổi sao?
“Đừng giả ngốc trước mặt ta, Potter.” Giọng của Tom đột nhiên trở nên êm ái khác thường, “Ngươi biết rõ là ta đang nói cái gì.”
Lúc uy hiếp nó thì chuyển thành gọi Potter sao? Harry thở dài trong lòng, càng ngày nó càng khẳng định thiếu niên Voldemort không dễ thu phục. “Tôi đã nói rồi, là cậu không tin thôi.” Harry sống chết không chịu khai ra, ai mà biết nếu cậu thiếu niên Tom này mà biết nó từ tương lai trở về quá khứ thì sẽ có phản ứng thế nào… Nó sẽ bị đưa đến Sở Bảo Mật để điều tra, hay là bị cụ Dumbledore chú ý cũng không chừng.
Đằng trước đã bắt đầu le lói ánh sáng, bọn nó sắp lên tới mặt đất rồi. Tom mím chặt miệng, không nói gì nữa, nhưng Harry biết thừa là hắn chưa tin đâu. Bọn nó lặng lẽ cùng đám học trò leo lên cầu thang tầng hai, rẽ sang hành lang bên trái, đi qua phòng trưng bày cúp bên tay trái hành lang [không thấy có cúp của đội Quidditch Gryffindor], sau đó đi vào phòng học của lớp học thứ hai: Lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Mà nó có mang theo Tia Chớp về đâu… Harry nghĩ ngợi, nó đang tưởng tượng cảnh mình gia nhập vào đội Quidditch, mang về những chiến tích huy hoàng. Có điều khi cúi đầu nhìn huy hiệu màu xanh gắn trên áo đồng phục, một cảm giác không cam lòng dần dâng lên trong lòng nó: Harry Potter, Tầm thủ vàng của Gryffindor sẽ có một ngày mặc đồng phục nhà Slytherin nỗ lực chơi bóng để giành cúp vàng về cho Slytherin?
Nghe thật nực cười!
Harry ngồi xuống, tự phản bác suy nghĩ, sau đó nó nhận ra vị giáo sư tóc bạc phơ đã đến. Có lẽ bởi vì đây là thời kỳ chiến tranh cho nên giáo sư lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám không bị hạn chế phạm vi dạy học, ngay tiết đầu tiên của năm học đã dạy chúng nó thần chú gọi Thần Hộ Mệnh.
“…Cố gắng tập trung vào ký ức hạnh phúc nhất của mình… Thần chú này chỉ có tác dụng khi các trò tập trung tư tưởng, bởi vậy khi sử dụng phép gọi Thần Hộ Mệnh phải tập trung toàn bộ tinh thần, sức lực nhớ đến ký ức hạnh phúc nhất, nhớ đến cảm xúc khi đó… Nó là thần chú có tác dụng nhất, duy nhất để đối phó với Giám ngục….” Giáo sư Galatea Merrythought đã rất nhiều tuổi, thậm chí giọng nói đã có chút run run, Harry nhìn mà cảm thấy lo lắng thay cho thầy.
“Thần chú này thậm chí còn khó khăn ngay cả với những Pháp sư đã trưởng thành… Nhưng thầy khẳng định với các trò, học được thần chú này sẽ vô cùng hữu dụng, tuy rằng thầy không thể mang lên lớp một Giám ngục thực sự, nhưng hy vọng các trò có thể tưởng tượng ra và thực hành…” Giáo sư Merrythought nhìn đám học trò ngồi dưới, “Có trò nào muốn lên làm thử không?”
Gần như tất cả học trò nghe vậy đều cúi đầu. Chính giáo sư cũng nói đó là một thần chú rất khó, làm một lần đã thành công là chuyện không thể, đương nhiên không ai muốn mất mặt. Chỉ có Tom vẫn thẳng lưng ngồi đó, còn Harry thì không ngờ được phản ứng của đám học trò xung quanh, cho nên vẫn ngồi im nghiêm túc nghe giảng.
“Ha, Tom, thầy đương nhiên biết…” Giáo sư Merrythought hiển nhiên cũng đánh giá Tom rất cao. Thầy ấy chớp chớp mắt, phát hiện ngoại trừ Tom vẫn còn một học trò khác không hề cúi đầu. “Hử, trò là…?”
Không đợi Harry kịp có phản ứng gì, Tom đã trả lời thay nó: “Giáo sư, cậu ấy là học sinh mới chuyển trường, Harry Potter.”
“Thầy nhớ ra rồi… Thầy đã thấy trò trong Lễ Phân loại.” Giáo sư Merrythought gật đầu, “Rất tốt, Potter, trò có thể lên thực hành một lần cho mọi người nhìn được không?… Tập trung tư tưởng nhớ đến một ký ức hạnh phúc…” Thầy đương nhiên không hy vọng nhiều về việc Harry làm một lần thành công, vì phòng ngừa Harry thể hiện quá mất mặt, còn cố ý nhấn mạnh điểm quan trọng một lần nữa.
Harry bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tom, sau đó đứng lên. Mục đích của Tom rất rõ ràng, muốn đẩy nó ra trước mắt mọi người, còn hắn thì ngồi dưới quan sát, chờ nó lộ ra sơ hở.
Chú Sirius râu ria xồm xoàm, hai má gầy tóp mỉm cười với nó…
Một đoàn xe xuất hiện trước căn nhà số 4 đường Privet Drive…
Buổi trưa, hai chiếc ghế dài trên bờ cát trắng ở vịnh Bristol…
Nó bắt được trái Snitch vàng ngay trước mặt Victor Krum…
Trong mê lộ, nó giương cao Chiếc Cốc Lửa…
“Expecto Patronum!” Harry hô.
Một làn khói màu trắng bạc bắn ra từ đầu cây đũa phép làm bằng gỗ nhựa ruồi của nó. Ban đầu tụ thành một đám, sau đó lập tức thay đổi hình dạng. Đám khói kia càng lúc càng dài ra, sau biến thành một cái đuôi nhọn hoắt, rồi đến cái thân đầy vảy, cuối cùng là một cái đầu hình tam giác. Một con rắn màu bạc hoàn chỉnh hiện ra giữa không trung, hơi cúi đầu nhìn Harry đứng bên dưới. Theo nó ước lượng, con rắn này mà duỗi thẳng người ra thì phải dài đến hơn hai mươi thước Anh.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn con rắn màu bạc kia. “Cậu ta biến ra rồi kìa!” Những tiếng nói như vậy liên tiếp vang lên.
Harry cũng kinh ngạc đến há hốc mồm. Nó biết loại rắn này, là một chủng của loại rắn Mamba đen, nó đã từng nhìn thấy một con rắn như thế trong Rừng Cấm. Nhưng mà ai có thể nói cho nó biết không, Thần Hộ Mệnh của nó từ hươu biến thành rắn Mamba đen từ lúc nào vậy?
Còn có một người khác sửng sốt hơn cả Harry, đó chính là Tom Riddle. Hắn ngẩng đầu nhìn con rắn kia, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngớ ra của Harry, sau cùng cúi đầu nhìn cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng trên tay mình. Chuyện này thật kỳ quái…
“Quá tốt, Potter, vô cùng hoàn hảo! Slytherin, hai mươi điểm!” Giáo sư Merrythought phải mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, “Biến ra được một Thần Hộ Mệnh thành hình, vô cùng xuất sắc!” Sau đó thầy ấy nhìn sang Tom, “Tom, con cũng thử xem? Thầy nghĩ hôm nay thầy phải thưởng cho Slytherin thêm bốn mươi điểm, giáo sư Slughorn hẳn là sẽ rất tự hào về hai con đấy…”
Tom hơi mím môi, cũng đứng lên.
“Expecto Patronum!”
Một con rắn màu trắng bạc khổng lồ vắt ngang không trung, miệng há lớn lộ ra hai chiếc răng nọc. Trong lớp im thin thít, ánh mắt hết nhìn Tom lại chuyển sang Harry. Người nào có mắt đều nhận ra được, hai con rắn này giống nhau như đúc, chỉ khác ở mỗi tư thế mà thôi.
Harry càng dại ra. Nó nhìn Thần Hộ Mệnh của mình dần biến mất, chỉ để lại một vệt sáng mờ, lại nhìn con rắn đang ở tư thế sẵn sàng tấn công của Tom, rốt cuộc cũng hiểu ra được cái gì đó, không biết nên nói gì.
Editor chú thích:
Rắn Mamba đen: là một loài rắn độc đặc hữu tại Châu Phi hạ Sahara. Tên gọi phổ biến của loài này không bắt nguồn từ màu sắc vảy rắn, mà do màu sắc đen như mực bên trong vòm miệng rắn. Đây là loài rắn độc dài nhất tại lục địa châu Phi, với chiều dài đặc thù có phạm vi từ 2m đến 3m và lên đến 4,3–4,5 m. Loài này là một trong những loài rắn di chuyển nhanh nhất thế giới, có khả năng di chuyển với tốc độ 11 km/h (6,8 mph) trên một khoảng cách ngắn. Nọc độccủa rắn mamba đen chứa độc tính cao, có khả năng gây bất tỉnh ở người trong vòng 45 phút hoặc ít hơn. Nếu không có chất kháng nọc độchiệu quả để điều trị, tử vong thường xảy ra trong khoảng 7-15 giờ. Rắn Mamba đen được đánh giá phổ biến là loài rắn nguy hiểm và đáng sợ nhất tại Châu Phi; khiến cho người dân địa phương Nam Phi gọi vết cắn của rắn mamba đen là ‘nụ hôn của thần chết’.