Nguyệt Khả Tuệ ngẩn người tại chỗ. Cô không cảm giác thấy chân của mình, khi định thần lại người đã co quắp ngồi ở trên nền đất xi măng lạnh lẽo.
Cô muốn chạy, nhưng chân lại không nghe theo sai bảo của mình. Cô muốn gọi, nhưng cô không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ miệng.
Cầu thang xung quanh, tường và toàn bộ tòa nhà giảng đường đều biến mất trong mắt cô, trước mắt cô chỉ còn lại cái con quái vật đen kịt dữ tợn kia, và còn có cái hàm răng trắng sắc nhọn kia sắp đem cô nhai nát. Cảm giác sợ hãi khiến cho cô hầu như tất cả các giác quan còn lại như chết lặng, trái tim giống một cái búa Lưu Tinh đập không biết mệt mỏi, đập điên cuồng như muốn từ trong lồng ngực của cô đánh ra.
Thẳng cho đến khi có đồ vật gì đó bay tới, đập vào sau gáy con quái vật kia.
Động tác con quái vật dừng lại, nó hú lên quái dị, tạm thời bỏ lại Nguyệt Khả Tuệ nghiêng đầu qua, nổi giận đùng đùng tựa hồ muốn tìm ra là cái tên to gan bằng trời nào thế mà dám can đảm lúc nó đăng ăn mà đánh lén.
Khóe mắt Nguyệt Khả Tuệ thoáng liếc qua nhìn thấy đồ vật rơi ra mặt đất từ trên cổ gáy con quái vật kia.
Cái đó tựa như là... Một nửa cái chổi?
Tô Diệu đã ném ra đó một nửa cái chổi, ngay cả chính bản thân hắn cũng chính xác cũng cảm thấy kinh dị.
Chính bản thân hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Khoảng cách xa như vậy, trong tay hắn chỉ có một nửa cái chổi, mà hắn lại chính xác nhắm chuẩn vào sau gáy của cái con quái vật đen sì kia, thậm chí không có bao nhiêu thời gian cho hắn ngắm trúng.
Tô Diệu chỉ dựa vào trực giác mà ném ra ngoài, không tin rằng cú ném này chắc chắn có thể đánh trúng.
Hẳn có lẽ đây cũng là một bộ phận năng lực giác tỉnh? Giống như loại kỹ năng ngắm trúng mục tiêu gì đó?
Tô Diệu không biết, tạm thời cũng không có rảnh mà đi xoắn xuýt.
Khi hắn ném ra một nửa cái chổi kia người đã đứng trong bóng tối chỗ ngoặt ở hành lang tầng ba -- nhờ có Nguyệt Khả Tuệ thu hút sự chú ý của sinh vật kia, hắn mới có cơ hội an toàn mà di chuyển đến cái vị trí này.
Hắn biết quái vật kia ngay lập tức sẽ quay đầu theo đuổi mình, bởi vậy hắn không có dừng lại, sau khi thu hồi cái chổi xoay người liền lui lại đến chỗ ngoặt đằng sau.
Quả nhiên, quái vật kia lập tức bỏ qua thiếu nữ bị dọa đến tê liệt bên cạnh kia, nổi giận gầm lên một tiếng nhằm cầu thang lao xuống.
Chỉ là một kẻ yếu đuối, con người như con kiến, lại dám khiêu khích bổn đại gia ta?
Song khi nó vọt tới hành lang tầng ba, Tô Diệu cấp tốc trốn vào bên trong chỗ rẽ phía sau gian phòng thứ nhất.
Đó là phòng lưu trữ tầng ba, Tô Diệu vốn dĩ đến để cất chổi và cây lau nhà.
Tô Diệu lui vào phòng lưu trữ, đóng cửa đồng thời thuận tay khóa cửa lại, sau đó tranh thủ thời gian đứng cách xa cửa phòng.
Ba giây sau, có một tiếng động lớn như một vật nặng đập vào cửa. Một lực lạ hung hăng từ bên ngoài đập vào cửa phòng lưu trữ, vẻn vẹn một kích liền bá đạo đập gãy cái chốt khóa. Cả cánh cửa không chịu nổi gánh nặng sụp đổ, giống như bị công thành chùy oanh mở rơi xuống trên nền đất xi măng, bụi bặm bay lên mù mịt.
Thân thể quái vật màu đen Dị Thứ Nguyên xuất hiện ở phía sau cửa sụp đổ, giống như một vị Tử Thần đòi mạng bước vào cái phòng kín mít này, bàn chân dị dạng giẫm trên ván cửa đã đổ xuống đất phát ra tiếng kêu "Kẹt kẹt kẹt kẹt".
Quả nhiên, một cánh cửa với một chốt khóa không thể đỡ nổi nó.
Có điều cái này vốn cũng không phải là mục đích Tô Diệu.
Nhìn thấy sinh vật có đầu óc đơn giản này bước vào mà không suy nghĩ, Tô Diệu không thể không nhếch khóe miệng, nở một nụ cười đắc thắng.
Mắc câu rồi.
Đây là một ý tưởng rất đơn giản.
Cái sinh vật Dị Thứ Nguyên này rất cường tráng, tốc độ di chuyển cũng hết sức kinh người, bằng bản thân Tô Diệu không thể đánh thắng được nó. Nhưng thông qua những phân tích vừa mới đối mặt hắn thấy rằng thứ này sợ hãi ánh nắng, cái loại kia sợ rằng ngay cả một chút ánh sáng cũng sẽ không được dính vào.
Nhưng cũng hiển nhiên, quái vật này coi như là xuẩn ngốc cũng sẽ không đần độn mà chạy đến bên trong ánh nắng để kết thúc bản thân. Cho nên Tô Diệu cũng tự nhiên có cái ý tưởng mới --