Tô Diệu cùng Nguyệt Khả Tuệ đi xuống tòa nhà giảng đường, đi vào phòng bảo vệ bên dưới nơi ông chú đang gác cửa kể lại tình hình, đồng thời mượn điện thoại gọi báo cảnh sát.
Nhưng Nguyệt Khả Tuệ lúc này vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, hai cái chân nhỏ của cô đều vẫn mềm oặt, lúc đi xuống tầng vẫn còn run bần bật, đứng lên đều khó khăn.
Tô Diệu vốn dĩ đã nói rằng hay là bạn ở chỗ này không nên di chuyển chờ một lát, mình đi gọi điện thoại rồi sẽ trở lại ngay. Nhưng cô ấy không nghe lắc đầu liên tục, ôm thật chặt cánh tay của hắn nói không cần. Cô ấy nói Tô Diệu đi rồi chỉ còn một mình ngồi ở chỗ này cũng sợ.
Bất đắc dĩ, Tô Diệu đành phải để cho cô ấy dựa vào người mình, dìu cô ấy cùng nhau đi xuống.
Để lọt sinh vật Dị Thứ Nguyên ở trong thành thị là sự kiện lớn tương đối đáng giá coi trọng, một cuộc gọi điện thoại gọi đi, chỉ trong vài phút mấy chiếc ô tô SUV màu đen sẽ dừng ngay bên ngoài cổng trường.
Một đám đặc vụ áo khoác đen bí hiểm tạo hình rất giống trong phim lần lượt xuống xe, nhanh chóng đi vào sân trường phong tỏa khu vực. Đi cùng còn có mấy nhân viên y tế, họ kiểm tra thân thể và tình trạng tâm lý của Tô Diệu cùng Nguyệt Khả Tuệ.
Hơn nữa cho dù Tô Diệu có nói là không cần thiết, bọn họ vẫn khăng khăng choàng cho hắn một cái chăn lông. Cũng không biết rằng đó có phải là một thói quen không, hay là vì để hắn nhìn trông giống nạn nhân hơn.
Một vị mặc áo khoác đen có chút giống người phụ trách đi tới. Đó là một người đàn ông trung niên, cũng là nhân viên tháp tùng nhìn qua thì thấy dễ nói chuyện nhất.
Người đàn ông có mái tóc đen, nhưng đường chân tóc cao đến nỗi người ta không thể không cảm thấy tiếc cho ông ấy. Nhưng biểu hiện của ông ấy rất nhu hòa, và có một lực từ tính thân thiện trong giọng nói của ông.
"Chúng tôi là 'Người Canh Gác'." Người đàn ông đưa ID của mình ra, và huy hiệu bạc được xếp nếp dưới sự phản chiếu của đèn đường. "Chúng tôi hiểu rằng cháu cần nghỉ ngơi ngay bây giờ, nhưng chúng tôi phải hỏi một số câu hỏi."
"Người Canh Gác" Tô Diệu từng nghe nói qua, và nó dường như là một đơn vị chuyên bảo vệ khu vực đô thị và dọn dẹp các sinh vật Dị Thứ Nguyên khác nhau xuất hiện trong khu vực đô thị.
Tô Diệu liếc nhìn vào giấy chứng nhận do người đàn ông đưa ra, khi thoáng nhìn thấy cái tên trên giấy chứng nhận không khỏi kinh ngạc "Kinh... Kinh Đỉnh Thiên?"
Ai da, cái tên này thật sự rất khó gặp nha.
Người đàn ông sững sờ. "Thế nào, chúng ta quen biết nhau sao?"
Có vẻ như ông ấy đã không nhận ra điều gì sai với tên của mình.
"Ồ không có gì, chỉ là giống như tên của một người quen." Tô Diệu vội vàng khoát tay.
"Ồ?" Kinh Đỉnh Thiên mỉm cười, "Người quen đó của cháu tên gọi là gì?"
Nếu có một chủ đề chung, thật thuận tiện để rút ngắn khoảng cách, điều này có thể loại bỏ sự căng thẳng của nhân chứng và tạo điều kiện cho câu hỏi tiếp theo.
Gọi là gì à?
Điều này chỉ có thể hỏi Tô Diệu. Thật ra, làm thế nào hắn ta có thể có một người quen với một cái tên như vậy? Hắn chỉ là nghe được cái tên "Kinh Đỉnh Thiên" không tự chủ được nghĩ thầm, trong đầu xuất hiện một loạt những cái tên khác như là "Vương Căn Cơ", "Lý Cự Thạc"... gì gì đó.
Nhưng Tô Diệu hắn lại là một thanh niên ba tốt ba quan chính trực, quang minh lỗi lạc, làm sao loại lời này có thể nói ra khỏi miệng chứ?
May mắn thay hắn suy nghĩ rất nhanh, dưới tình thế cấp bách linh cơ khẽ động, liền nói "À, bạn tốt của cháu kia, tên của cậu ấy gọi là Kinh Phá Thiên."
Kinh Đỉnh Thiên "Cháu nói, đó không lẽ là Kinh Phá Thiên trong bộ phim hoạt hình cũ nổi tiếng « Bách Biến Kim Cương » của cái công ty Bảo gì gì đó à?"
Tô Diệu kinh ngạc "Trưởng quan ngài còn xem qua « Bách Biến Kim Cương »?"
Kinh Đỉnh Thiên cười ha ha "Đó là đương nhiên, tuổi thơ 8x nha, thời đó có ai là chưa xem đâu?"
Lần này Tô Diệu không khỏi kinh ngạc