Sau khi ghi chép đơn giản qua khẩu cung, cha mẹ hắn cũng vội vàng chạy tới trường học.
Dù sao cũng là cha mẹ ruột, sau khi nhận được tin tức quả nhiên vẫn là tương đối lo lắng cho con trai. Nhất là mẹ hắn, nhìn thấy Tô Diệu không nói hai lời lao vào là toàn lực ôm chặt một phát.
Cũng may mắn con trai của bà thể chất tương đối rắn chắc, nếu không dù hắn có không bại trong tay của con Dạ Hành Quỷ thì có lẽ một kích trực tiếp này của bà cũng làm cho hắn tắc thở mà chết.
Cha hắn cũng như trút được gánh nặng, vỗ vai Tô Diệu nói "Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt. Nếu như con có chuyện gì không hay xảy ra, bố từ nay về sau khả năng cơm tối ngay cả cuối tuần cũng không có mà ăn."
Tô Diệu "..."
Hóa ra là cha hắn không phải là đang quan tâm mình, mà chỉ là quan tâm nếu không có mình, thì sau này mẹ hắn cũng không nấu cơm cho ông ấy ăn?
Không hổ là cha ruột, suy xét chu toàn.
Người Canh Gác quân đội bên kia muốn hỏi cũng đã hỏi xong, sau khi kết thúc công việc liên quan thì việc điều tra ra nơi đã để lọt quái vật đều là vấn đề quân đội rồi. Sau khi chào hỏi qua với vị Kinh Đỉnh Thiên kia, bọn họ lập tức rời trường về nhà.
Lúc ra khỏi cổng trường, Tô Diệu nhìn thoáng qua bên cạnh, vừa khéo nhìn thấy tiểu cô nương Nguyệt Khả Tuệ đang bị cha mẹ cô kẹp ở giữa, khoác lên người cái chăn lông ngồi một cách đáng thương.
Mặc dù cô cũng đã bình tĩnh hơn so với khi sự cố xảy ra, thì cô trông vẫn giống như một chú thỏ đang sợ hãi.
Đúng lúc này cô cũng trông thấy Tô Diệu. Ánh mắt hai người lúc giao nhau cô sững sờ một chút, lập tức hơi ngại ngùng giơ tay nhỏ nhắn trắng nõn lên, vẫy tay với hắn một cách ngớ ngẩn.
Tô Diệu mỉm cười, và dùng tay ra hiệu cho cô ấy, ý bảo tuần sau gặp lại.
Bị hành hạ đến bây giờ thời gian cũng đã muộn rồi. Mẹ hắn nói lười chẳng muốn về nhà nấu cơm, cứ tìm tạm cái gì ở bên ngoài mà ăn, thuận tiện đi bộ một chút cho tiêu hóa rồi về cũng được.
Hai cha con cũng không có ý kiến đối với cái phương án này.
Gia đình hắn vừa đi vừa tìm, sau khi liên tục từ chối nhiều đề xuất như thịt nướng, lẩu, cá nướng, lẩu khô (*)... v... v, cuối cùng họ đã đến một nhà hàng địa phương.
Em gái phục vụ mỉm cười lịch sự đặt tờ Menu lên bàn, và đứng bên cạnh với một cây bút cùng một cuốn sổ nhỏ.
Mẹ hắn cầm lấy tờ Menu đang chuẩn bị gọi món, thì thấy cha hắn cau mày, tay áo hất lên, bày ra một bộ dáng cao nhân "Khoan đã!"
Mẹ hắn ngẩng đầu lên lưng chừng, biểu cảm kia tựa như muốn nói "Để xem ông lại có thể giở trò mánh khóe gì".
"Trước đó, chúng ta nhất định phải thỏa thuận một việc vô cùng quan trọng." Cha hắn ra vẻ nghiêm túc, "Chúng ta trước hết nói cho rõ đã, chốc nữa ai sẽ trả tiền."
"Hả? Đây vẫn còn phải nói à? Không phải trước giờ ông luôn nhận là việc của ông sao?"
Cha hắn lòng đau như cắt nói "Tôi cảm thấy không được! Nhà chúng ta nhất định phải làm ra cải biến! Rõ ràng quản lý sổ sách đều là bà dựa vào cái gì mà mỗi lần đi ăn hàng đều là tôi trả tiền?"
"Ông không phải có tiền tiêu vặt sao?" Mẹ hắn mặt không biểu cảm, "Lại nói, ông không phải vẫn còn có tiền riêng sao."
Cha hắn sắc mặt nhất thời tối sầm lại "Tiền riêng... Tiền riêng gì? Đừng có nói mò! Làm vấy bẩn sự trong sạch của người ta."
"Bớt nói nhảm, đừng đùa nữa mau gọi đồ ăn đi, con trai còn đang bị đói đây này."
Cha hắn lẩm bẩm "Tôi... Tôi không mang theo tiền."
Kết quả là em gái phục vụ bên cạnh chợt nghe thấy thì vô cùng "Hiểu lòng người" nói "Không sao, thưa ông. Cửa hàng của chúng tôi có hỗ trợ thanh toán qua X Bảo (**), không cần trả tiền mặt."
Cha hắn liếc mắt lườm cô ấy một cái.
Cô nhân viên phục vụ này là tình huống gì? Nhìn mà không hiểu ánh mắt sao?
Đã được đào tạo qua chưa vậy mà đã trực tiếp làm phục vụ rồi hả! Giám đốc của các cô đâu?
Cha hắn vẫn còn mạnh miệng "Tôi... tôi không mang điện thoại di động."
Mẹ hắn lẩm bẩm "Lúc ra khỏi cửa tôi nhìn thấy ông đút vào trong túi quần."
"Nó... Nó hết pin rồi."
Mẹ hắn không nói hai lời lấy điện thoại di động ra lập tức bấm số điện thoại, mấy giây sau trong túi quần cha hắn liền vang lên giai điệu du dương báo cuộc gọi đến.
Cha hắn "..."
Nhận ra được rằng mình đã vô số lần "Khởi nghĩa chống lại độc tài" có thể lại bị thất bại, cha hắn được ăn cả ngã về không, quyết