Cảnh tượng quá chân thật làm Vân Li theo bản năng mà trốn đi, tay tách khỏi tay cầm của chiếc moto, hệ thống âm thanh lắp trên kính VR, Vân Li nghe thấy một lời nhắc đáng yêu nhắc, "Bạn nhỏ à, nắm chặt tay cầm mới có thể ôm ba ba nha."
"......"
Biết rằng tất cả chỉ là ảo, nhưng trong thế giới VR, loại thị giác chân thật này vẫn khiến Vân Li kháng cự chủ động ôm lấy Phó Chí Tắc.
Nhưng trong lòng càng để ý, chuyện tình qua quít này đó, tâm tư cũng trở nên đặc biệt.
Trong vòng hai giây, chiếc moto bắt đầu chuyển động, Phó Chí Tắc cưỡi motor băng qua núi rừng, đồng thời bắn những con quái vật xuất hiện, hình ảnh quái vật cũng là lời chào những trò chơi từ thùng game.
Thiết bị mô phỏng động hoạt động tốt, một số cảnh quay cuồng khiến Vân Li kinh hãi nhắm mắt lại.
Chờ Vân Li lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân không biết khi nào lại nắm chặt tay cầm, còn trong trò chơi thì đang dùng cánh tay thật nhỏ của mình vòng qua eo của Phó Chí Tắc.
Vân Li cảm thấy trên trán toát mồ hôi, kỹ thuật thực tế ảo có hạn, còn không thể phản hồi xúc giác chân thật, nhưng mà, chỉ dựa vào cái ôm thị giác, Vân Li cũng cảm thấy tim mình nhấc tới cổ họng.
Phó Chí Tắc luôn nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô.
Vân Li đang định thu hồi tay thì dừng lại, dùng đầu ngón tay ấn ấn lòng bàn tay, tràn đầy mồ hôi mỏng, cô hít sâu một hơi, duỗi ngón tay ra, thấy chính mình lại ôm thân ảnh trước mặt.
Trộm ôm một cái......!Giống như cũng không có liên quan nhỉ......
Điểm cuối là hẻm núi bên cạnh, cô thấy Phó Chí Tắc xuống motor, nhân vật trong game đang đội mũ bảo hiểm và kính râm, trên má có một vết trầy.
Anh vươn đôi tay về phía cô.
Vân Li ngừng thở, nhìn thấy đôi tay Phó Chí Tắc luồn qua cánh tay phía dưới của mình, bế cô lên rồi đặt trên mặt đất.
Chỉ trong vài phút hành trình, băng qua núi sông, Vân Li nhìn lòng bàn tay nho nhỏ của mình, lấy hết can đảm mà dắt lấy tay anh.
Trong tầm mắt, đối phương cũng nhẹ nhàng dắt lấy tay cô.
Phó Chí Tắc lúc này tháo kính VR, chỉ nhìn thấy găng tay bên tay trái dao động một chút.
Anh quay đầu nhìn về phía Vân Li, một lúc sau, cô mới chậm rãi tháo kính VR, hình như còn chưa lấy lại tinh thần.
Sau vài giây yên lặng, hệ thống bắt đầu phát cảnh báo an toàn những việc cần chú ý.
Phó Chí Tắc đầu tiên mở trang bị của mình, đi đến bên cạnh Vân Li.
Ánh mắt Vân Li có chút trốn tránh: "Hình thức này giống như tương đối đặc biệt."
Phó Chí Tắc cong lưng cởi dây an toàn cho cô, dường như anh không bị ảnh hưởng cùng một trò chơi, hỏi cô: "Đặc biệt chỗ nào?"
"Thiết lập hình thức gia đình giống như sẽ ngăn cản con trẻ làm động tác lái xe với bắn súng......"
Phó Chí Tắc sửng sốt một chút: "Vừa rồi cô không nổ súng?"
"Đúng vậy."
"Cũng không lái xe?"
"Đúng vậy......"
Biểu tình Phó Chí Tắc lộ vẻ hoang mang: "Không vào trò chơi?"
"......"
Vân Li cúi đầu, chột dạ đến không được: "Hình thức gia đình, nói con cái không thể thao tác, chỉ có thể ngắm phong cảnh trên đường."
Phó Chí Tắc xem xét cô liếc mắt một cái: "Đẹp không?"
Vân Li gật gật đầu.
Không cần hỏi, Vân Li cũng có thể suy đoán thông qua cuộc trò chuyện của bọn họ, Phó Chí Tắc là hoàn toàn không biết cô ngồi ở phía sau.
Cũng đúng —— khả năng có thể là anh cũng chưa từng chơi qua hình thức gia đình.
Không biết trong lòng nên nói là may mắn hay là mất mát, Vân Li cảm thấy hôm nay mình đã đạt được rất nhiều.
Dưới tin vui ở khoa học kỹ thuật, dường như game arcade mang đến cho cô nhiệt huyết sôi trào giống như trước đây, ở chỗ này, bản thân cô trải nghiệm đến một thế giới hoàn toàn khác.
Nhưng cô hy vọng đó là thật sự.
Sau khi tắt thiết bị, hai người trở lại văn phòng.
Vân Li kẹp văn kiện trong lòng ngực nhìn Phó Chí Tắc nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn sự chỉ bảo của anh" liền xoay người chạy trốn.
Trong văn phòng đã có ba bốn người ngồi, Vân Li tức khắc có chút khẩn trương, nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi của mình, may mà cũng không có người để ý.
Đặng Sơ Kỳ giao tài liệu gần đó, hẹn cô gặp nhau tại quán cà phê trên tầng một của Hải Thiên Thương Đô.
Vân Li thu dọn đồ đạc, gửi tin nhắn cho Hà Giai Mộng nói mình không ăn trưa ở công ty.
Đặng Sơ Kỳ: "Cho nên, nguyên buổi sáng cậu chơi trò chơi."
Vân Li bất mãn nói: "Này không phải là công việc à."
Đặng Sơ Kỳ nói: "Vẫn là trả tiền mới có thể chơi game."
Đặng Sơ Kỳ nhấp một ngụm cà phê: "Cậu nhỏ của Hạ Hạ có biểu hiện chiếu cố cậu không? Nhưng tớ bộ dáng lạnh như băng của anh ta, cũng không giống như sẽ chiếu cố người khác."
"Tự lực cánh sinh." Vân Li liếc xéo cô nàng một cái.
Cũng không nghĩ lời nói của mình bị Đặng Sơ Kỳ hiểu là Phó Chí Tắc không làm gì cả, Vân Li sắp xếp ngôn ngữ, nói: "Cậu nhỏ của Hạ Hạ cũng khá tốt với tớ, hai ngày trước anh ta còn tới trường chúng tớ dẫn Phó Chính Sơ đi xem trận bóng, cũng thuận tiện mang tớ theo ấy."
Vân Li không đề cập đến các chi tiết khác.
"Các người còn cùng nhau đi xem trận bóng đá luôn, cậu còn biết bóng đá à?" Đặng Sơ Kỳ nhớ tới gì đó, vỗ nhẹ cái bàn, "Tớ nhớ ra rồi, không phải trước kia cậu tham gia trận robot bóng đá à, hẳn là cậu biết rất rõ quy định của trận đấu."
Vân Li lắc đầu: "Chỉ cần ghi bàn thắng trong trận đó là được, ghi bàn bóng rổ cũng coi như thắng."
Trận đấu bóng đá robot mà Đặng Sơ Kỳ đề cập diễn ra vào năm lớp 11 của Vân Li, cả hai cô đều học ở trường cấp 3 tốt nhất ở Tây Phục, trường học có nhiều hoạt động để học sinh hệ thống lại rèn luyện hàng ngày.
Đó là lần đầu tiên Vân Li biết về sự tồn tại của lễ khoa học kỹ thuật.
Vân Li áp tuyến để vào trường cấp ba này, bị bạn học ưu tú chung quanh ép đến mức không thở nổi.
Giai đoạn công khai thứ hạng của bài kiểm tra hàng tháng lại càng bị tra tấn thể xác lẫn tinh thần, rất nhiều lần, Vân Li cầm bảng điểm dài mười cm, chủ nhiệm lớp cũng không cảm kích —— tờ giấy nhỏ bên cạnh gồ ghề lồi lõm, là một đêm đầy mùi thuốc súng.
Không muốn về nhà.
Vân Li luôn ngơ ngác mà xách theo loại tờ giấy đó, cách nhà hai giao lộ.
Khoảng cách năm mét, liên tục đá cùng một viên đá từ bên này sang bên kia.
Thẳng đến khi đêm dài đến không thể không trở về.
Khi thông báo về lễ khoa học kỹ thuật, vừa lúc kỳ thi cuối tháng kết thúc.
Không ngạc nhiên khi Vân Vĩnh Xương lại không đồng ý cho cô tham gia hoạt động vô nghĩa này.
Thực tế, trong mắt Vân Vĩnh Xương thành tích học tập là tất cả.
Xin ủng hộ chúng tôi tại { T R U M t r u y e Л .v Л }
Vào một trường đại học tốt là cách duy nhất để những người bình thường thay đổi vận mệnh của mình.
Ông đã ký thác ở trên người hai đứa nhỏ nhà mình.
"Con coi đi, kết quả thi thế nào, với cái thành tích của con mà còn muốn tham gia mấy thứ tào lao đó à." Vân Vĩnh Xương xé nát tờ giấy sau đó ném vào thùng rác.
Rõ ràng là trang giấy nhẹ nhàng, nháy mắt bị xé nát, lại trầm đến mức Vân Li không thở nổi.
Ngày hôm