Vân Li không thể nhớ nổi cô quăng con robot ở xó nào.
Trong ấn tượng, trận đấu kết thúc cùng ngày, đội trưởng kêu bọn họ mang con robot của mình về nhà lưu làm kỷ niệm, lúc ấy Vân Dã còn ôm cái tray cầm chơi vài ngày, yêu thích không buông tay.
Nhất thời chợt có linh cảm, Vân Li muốn mân mê robot một lần nữa.
Sau khi tan tầm, Vân Li khô cằn trong căn nhà thuê mà chờ đến 10 giờ, vừa đến liền lập tức gọi điện video cho Vân Dã.
Vân Dã: 【đối phương từ chối yêu cầu cuộc gọi của bạn】
Vân Li: 【 sao em dám cúp máy chị】
Vân Li: 【??? 】
Bên kia lúc này Vân Dã hừng hực cõng cặp sách đến cổng trường, vì biết quá rõ hậu quả của việc phớt lờ Vân Li, nên cậu ở trên đường cũng không quên nói một câu 【 em còn ở trường 】.
Thời điểm quẹt thẻ trường để đi ra ngoài, điện thoại rung lên một chút, một vòng tròn lớn màu đỏ xuất hiện trên giao diện WeChat:【 tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.
】
Vân Dã: "......"
Hít một hơi thật sâu, bị vào danh sách đen, Vân Dã chỉ có thể gọi lại cuộc gọi video trên một app chat khác.
Hình ảnh rất tối, Vân Li chỉ thấy nửa khuôn mặt oán giận của mình trước ống kính, tràn đầy oán trách: "Em còn ở trường."
Vân Li u oán: "Thì ra nhận điện thoại của chị phải phân nơi à."
Vân Dã: "......"
Vân Dã: "Có người xung quanh."
Vân Li liếc cậu một cái, Vân Dã nóng nảy: "Bạn học của em sẽ cho rằng chị là bạn gái em."
Vân Li: "?"
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cả người Vân Dã mới thả lỏng lại: "Chuyện gì nói đi."
Vân Li thiết nhập chủ đề chính: "Em nhớ hồi chị học cấp 3 có tham gia trận đấu robot bóng đá không, sau đó không phải chị đem người máy mang về nhà à.
Em về tìm giúp chị, tìm thời gian nào đó kêu mẹ giúp cho chị."
Vân Dã: "Ò."
Vân Dã lại hỏi: "Chừng nào chị về nhà?"
Đối với lời thúc giục về hằng ngày của Vân Dã, Vân Li lựa chọn coi thường.
Vân Dã là học sinh ngoại trú, chặng đường về nhà chỉ mất mười phút, khi về đến nhà, cậu đi thẳng đến phòng Vân Li, lật ống kính.
Vân Li nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, Vân Dã lần lượt kéo các ngăn tủ ra, phần lớn đều là đồ cũ, giấy viết thư cũng đến ố vàng.
Thẳng đến khi tìm thấy con robot nằm trong ngăn kéo dưới cùng.
Nhiều năm đi qua, ngoài trừ thoạt nhìn lỏng lẻo, người máy cũng không thay đổi gì nhiều.
"Hẳn là cái này à?"
"Ừ."
"Vậy em đóng lại." Vân Dã mới vừa định đóng ngăn kéo lại, ánh mắt sắc bén của Vân Li, chú ý thấy bên trong có một phong thư mạ vàng.
"Cái phong thư màu lam kia cũng gửi cùng đi, còn cả quả bóng nhỏ bên cạnh chiếc cúp.
Cúp."
"Chờ đã!!" Phỏng chừng cũng không nghĩ tới sau khi Vân Li lợi dụng người ta toàn vẹn liền không lưu dư tình, Vân Dã không kiểm soát được âm lượng, cậu lập tức quay camera quay lại chính mình.
Vân Li cảnh giác: "Chị không nói chuyện với ba."
Vân Dã vẻ mặt không nói nên lời, bất an mà dùng ngón trỏ cào cào cái trán, "Không phải, kéo em ra khỏi danh sách đen của WeChat."
-
Hà Giai Mộng an bài cô với Phó Chí Tắc lấy cơm hộp vào thứ sáu
Sáng sớm tinh mơ đến công ty, Hà Giai Mộng tới một thành phố khác giao tài liệu, trước khi đi còn lôi kéo cô nhỏ giọng: "Lần trước Đỗ Cách Phỉ cư nhiên tới công ty chúng ta, ba mẹ cô ta hình như là bạn bè tiểu học của cha mẹ ông chủ, không nghĩ tới một mối quan hệ lâu dài như vậy lại có thể leo lên."
Vân Li có loại dự cảm không lành.
Loại linh cảm này rất mau sẽ ứng nghiệm.
Quay trở lại phòng làm việc, Vân Li phát hiện vị trí của mình rất nhiều đồ vật này nọ, không chỉ có chiếc áo khoác da trâu nữ treo trên ghế, còn có ly nước và son môi đặt lộn xộn trên bàn, bên dưới bàn có một đôi dép lê.
Những người khác vẫn chưa đi làm, không có bàn nào trống trong văn phòng.
Vân Li còn đang suy nghĩ xem nên làm gì thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Đỗ Cách Phỉ đi đến, cô ta cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vân Li, nhưng vẫn quen thuộc mà phất tay chào hỏi cô.
Lần trước cũng coi như là kết hạ sống núi với Đỗ Cách Phỉ.
Hiện tại ở cùng cái bộ môn, Vân Li cũng không nghĩ đem quan hệ làm cương, mất tự nhiên mà "Ân" thanh tỏ vẻ đáp lại.
kết hạ sống núi: ý chỉ làm quen nhau qua việc kết thù
Đỗ Cách Phỉ lập tức ngồi xuống vị trí của cô.
"Hình như đây là vị trí của tôi." Vân Li nhắc nhở cô ta.
Người ngồi trên ghế không nhúc nhích, lấy gương soi soi lông mi, một bên nói: "Ngày hôm qua tôi đi làm, bọn họ nói thời gian thực tập của hai ta không giống nhau, ai đi làm thì người đó ngồi."
Vân Li nén giận: "Thời gian đụng nhau à?"
"Anh Tần nói cô tốt bụng, sẽ không đoạt vị trí của tôi đâu."
"......"
Anh Tần hẳn là chỉ nhân viên chính thức Tần Hải Phong trong cùng bộ phận, người mà Vân Li gặp vào ngày đầu tiên đi thực tập.
Đỗ Cách Phỉ tự giác giải quyết vấn đề này, lại nói: "Tôi không chạm vào đồ của cô, cô cũng đừng chạm vào của tôi."
Vân Li ý thức được, không muốn làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng, tựa hồ cô ta là một người tự mình đa tình.
Trên mặt cô không biểu tình: "Vậy cô nói rất quy củ."
"Đúng nha." Đỗ Cách Phỉ nhìn cô chớp chớp mắt, "Đúng rồi, tôi nhớ bộ phận kỹ thuật hôm đó phỏng vấn cô, sao lại tới nhân lực giống tôi thế?"
Cô ta lộ ra nghi hoặc khoa trương, "Hay là cô bị loại?"
Vân Li: "......"
Đỗ Cách Phỉ tiếp tục nói: "Cô cũng đừng quá khổ sở, dù sao đều là làm công, không có năng lực này không ăn khẩu cơm này."
"......"
Tần Hải Phong lúc này mới tới, nhìn thấy hai người bọn họ liền cười tủm tỉm nói: "Chào nha, đúng rồi Vân Li, Phỉ Phỉ cũng tới đây để thực tập, hai người hẳn là đi cùng với nhau vào thứ sáu, phòng nghỉ cũng có chỗ, hai người xem rồi phân chia thế nào nha."
"Anh Tần, Li Li là người khá tốt, nói nhường chỗ ngồi này cho em." Đỗ Cách Phỉ thanh âm mềm đi rất nhiều, nhìn về phía Vân Li, "Đúng không?"
Không nghĩ tới Vân Li hoàn toàn không bỏ qua, nói thẳng: "Cũng không có."
Vân Li cũng không ngốc, "Anh Tần""Phỉ Phỉ" đều gọi nhau rồi, cho nên cô không cần tốn sức ở đây làm chi.
Xách túi đi ra cửa.
Khoảnh khắc không khí bên ngoài đập vào mặt, Vân Li mới cảm thấy bản thân mới bình tĩnh lại.
Không ngờ ngày thứ hai đi thực tập lại gặp phải chuyện máu chó như vậy.
Đến cửa phòng nghỉ, may mà bên trong không có ai.
Vân Li tìm một chỗ ngồi xuống, trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách giải quyết chuyện như này ra sao, khả năng là chờ Hà Giai Mộng trở về rồi hỏi lại.
Đây là lần đầu tiên Vân Li gặp một người như Đỗ Cách Phỉ.
Ở trong phòng nghỉ được một lúc, thần kinh của Vân Li luôn ở trong trạng thái khẩn trương, vì sợ trong nháy mắt sẽ có người đẩy cửa bước vào.
Không nghĩ tới người đầu tiên bước vào lại là Phó Chí Tắc.
Anh nhìn Vân Li một cái, đi đến quầy bar gần đó, xúc một thìa hạt cà phê, liền ấn nút, sơ mi trắng với quần tây kéo thẳng tắp đôi chân thon dài.
Vân Li nghe thấy tiếng hạt cà phê bị nghiền nát.
Sau khi máy pha cà phê bắt đầu chiết xuất, Phó Chí Tắc chỉnh vị trí của cốc dưới, sau đó dựa vào bàn, cúi đầu nhìn ra cửa xả nước.
Vân Li nhìn chằm chằm bóng dáng Phó Chí Tắc, thẳng đến khi tiếng nước ngừng lại, Phó Chí Tắc cầm cái ly muốn đi ra ngoài, cô mới mở miệng: "Cái kia, cà phê rất thơm."
Phó Chí Tắc dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn cô: "Cô cũng muốn?"
Vân Li ngốc một chút.
Phó Chí Tắc đặt chiếc cốc lại quầy bar, lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần,trong khi đợi cà phê, anh hỏi: "Sao ngồi ở đây?"
Vân Li không muốn để Phó Chí Tắc biết chuyện bản thân bị đoạt chỗ làm việc, có vẻ bản thâ quá uất ức, liền hàm hồ nói: "Tôi đến đây ngồi vài phút......"
Anh không hỏi nhiều, đem cà phê đến chỗ Vân Li, để hai túi đường cùng một que khuấy được đóng gói riêng ở bên cạnh.
Ứng phó nguy hiểm đi qua, Vân Li nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng chát chát, Vân Li cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, chất lỏng mới vừa vào miệng nháy mắt làm Vân Li cau mày.
Anh thích uống mấy thứ đắng vậy sao?
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, Vân Li đổ cả hai túi đường vào cà phê, dùng que khuấy vẽ xoắn ốc trong cái ly.
Gần 10 giờ, Phó Chí Tắc lại vào phòng nghỉ, Vân Li cũng không nghĩ tới Phó Chí Tắc đến hai lần trong một buổi sáng.
Nhìn thấy Vân Li, anh tựa hồ cũng không bất ngờ, lập tức đi thẳng vào quầy bar để pha một tách cà phê.
Vân Li có loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt ngay tại chỗ.
Lần này, Phó Chí Tắc tựa hồ không định rời đi, bản thân kéo ghế ngồi xuống, dựa vào kia không nhanh không chậm mà uống cà phê.
Hai người ngồi trên một đường chéo, không làm gì cả, bầu không khí sao mà nó cứ quái dị.
Lâu rồi, Vân Li thật sự chịu không nổi, chủ động hỏi: "Anh không làm việc à?"
Phó Chí Tắc: "Sờ cá."
Sờ cá: ám chỉ sự lười biếng, không làm việc đàng hoàng, không làm chính sự
Ngồi trên ghế, Phó Chí Tắc một bàn tay chống cằm, nhìn cửa chớp chớp, hốc mắ gầy tràn đầy ánh nắng.
Một lát sau, anh hỏi Vân Li: "Có sách không?"
Vân Li móc cuốn sách từ trong túi ra《 Làm thế nào để tôi tìm được công việc đầu tiên?》, đưa cho Phó Chí Tắc.
"......"
Nói hai người lấy cơm cùng nhau, nhưng Phó Chí Tắc không thông báo cho cô.
Vân Li đi toilet rồi trở về, thấy hộp cơm được đặt trên bàn phòng nghỉ, cái bàn bên cạnh đã đầy người, Vân Li đi vào chưa được vài giây liền lui ra.
Tự giác mà đến văn phòng, tìm một ghế trống để ngồi một lúc.
Sau khi đồng nghiệp trở lại, Vân Li lại có chút xấu hổ, dứt khoát đi trung tâm khoa học kỹ thuật tìm cái ghế ngồi nghỉ chân.
Vân Li cảm thấy mình sắp viết hai chữ "Uất ức" trên mặt.
Sau khi ngồi bên ngoài khoảng 45-50 phút, Vân Li như một kẻ thất bại đẩy cửa phòng nghỉ.
Trong túi chỉ còn một phần cơm hộp cuối cùng, hoàn toàn nguội ngắt.
Tâm tình Vân Li không tốt, ngồi vào cái bàn phát ngốc hồi, thẳng đến khi có người đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Tầm mắt hai người đều rơi xuống phần cơm hộp cuối cùng.
Phó Chí Tắc dẫn đầu mở miệng: "Ăn chưa?"
Vân Li do dự một hồi, nói: "Ăn rồi, còn anh?"
Phó Chí Tắc an tĩnh một lát, cũng nói: "Ăn rồi."
"......"
Hai người lại trầm mặc mấy chục giây, Vân Li có chút hoài nghi: "Vậy anh vào, là có chuyện gì không?"
"......!Làm một ly cà phê."
Nhìn hộp cơm trên bàn, Vân Li nuốt nuốt nước miếng.
Ăn đến một nửa, Vân Li thấy Phó Chí Tắc quẹo vào chỗ đi, trên tay cầm một túi giấy bánh mì, chậm rãi ăn.
Tầm mắt đối diện với nhau.
"......"
"......"
Vân Li không phản ứng lại, này, vừa rồi không phải