Vân Li: "Anh không cần về phòng học sao?"
Phó Chí Tắc: "Không cần." Anh nghĩ ngợi một lúc, lại nói: "Vân Dã ở trong giờ học xảy ra chuyện này, tôi đi cùng em ấy."
Vân Li tìm một chỗ ngồi xuống, thấy Phó Chí Tắc còn đứng, cô dừng một chút, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Anh ngồi đây?"
Gần như ngay khi Vân Li mở miệng, Phó Chí Tắc liền động, dựa gần cô ngồi xuống.
"......"
Hai người không có gì nói, Vân Li chán muốn chết dựa vào lưng ghế nhìn đám người đi tới đi lui trước mặt.
Trước mắt vừa lúc có một vài y tá đẩy một cái giường bệnh, bệnh nhân kia cực kỳ thống khổ mà che bụng rên rỉ, trán nổi đầy gân xanh, tay nắm khăn trải giường đến mức thay hình dổi dạng.
Chẳng được bao lâu, người bệnh cực kỳ thống khổ mà kêu thảm thiết.
Thanh âm nghe thấy khiến Vân Li sợ hãi.
Phó Chí Tắc dùng tay đặt lên tai phải cô, không chạm vào cô, nhưng cũng hàng thật giá thật mà nghe thanh âm người nọ suy yếu.
"Đừng nghe."
Vân Li nhất thời có chút khẩn trương, bàn tay anh cách cô chưa đầy 1cm.
Cô nhìn lén Phó Chí Tắc một cái, anh nhìn phía trước, thần thái khiến người ta cực kỳ an tâm hờ hững
Bệnh nhân nhanh chóng bị đẩy vào phòng bệnh ở nơi xa, Phó Chí Tắc thu tay lại, hai người yên tĩnh trở lại.
"Cái kia......" Vân Li nhớ tới trước kia anh thường xuyên đau dạ dày, hỏi anh: "Hiện tại dạ dày của anh khá hơn chưa?"
"Ừ."
"Là uống thuốc sao?"
"Làm phẫu thuật."
Ngữ khí anh nhàn nhạt, như là phẫu thuật rất bình thường.
"Phẫu thuật gì cơ?"
"Viêm loét dạ dày."
"......"
Vân Li không phải không có khái niệm về viêm loét dạ dày.
Khi biết dạ dày Phó Chí Tắc không thoải mái, cô tra trên Internet tìm nhiều bệnh khác nhau liên quan đến dạ dày, viêm loét dạ dày là bệnh biến chứng tương đối nghiêm trọng, phát bệnh nhanh, đau đến mức tra tấn người.
Cô im lặng một lúc, hỏi: "Sẽ rất đau sao?"
Phó Chí Tắc suy nghĩ một chút, không chút để ý nói: "Có chút đau, không nhớ nữa."
Nghe ý của anh cũng không để trong mắt, Vân Li tiếp tục hỏi: "Vậy lúc ấy anh nhập viện?"
"Ở gần tháng." Phó Chí Tắc nhìn cô một cá, "Đã lành rồi."
Ý bảo cô đừng không nhọc lòng lung tung nữa.
Trong lòng Vân Li sụp đổ một chút, lúc đó Vân Dã đã hoàn thành ca phẫu thuật, giữ lại ở bệnh viện chưa đến mười ngày nữa là.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Vân Li lo lắng nói: "Hiện tại anh bình phục thế nào rồi? Khi nào làm phẫu thuật?"
"Khá ổn." Phó Chí Tắc chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của cô.
Vân Li im lặng một lúc, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể nói ra nguyên nhân cụ thể.
Cô dựa vào trực giác lại hỏi một lần: "Khi nào làm phẫu thuật?"
"......"
"Năm trước, thời gian cụ thể không nhớ rõ."
Trong chớp nhoáng, Vân Li khó hiểu nhớ tới hai ngày kia mất liên lạc với anh, do dự một lúc rồi hỏi: "Tháng 3?"
"Không có." Phó Chí Tắc không muốn cô có gánh nặng tâm lý, bình tĩnh mà nói dối: "Làm vào nửa cuối năm."
Vân Li không nghi ngờ tính xác thực lời anh nói, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng dặn dò nói: "Dạ dày anh không tốt lắm, ăn uống có quy luật chút, không thể ăn quá nóng, cũng không thể ăn quá lạnh."
"Ừ."
"Đừng uống nhiều cà phê nữa."
"Ừ."
"Cũng đừng hút thuốc uống rượu."
"Bỏ sớm rồi."
"Còn có......" Vân Li còn muốn nói gì đó, bắt gặp ánh mắt anh, bên trong cái gì đó nói không nên lời, cô ngẩn ra, cảm thấy mình nói quá nhiều, ngậm miệng lại.
Vân Dã đang uống thuốc, cậu ở phía sau cửa nghe hai người bên ngoài lải nhải, do dự nửa ngày có nên ra ngoài vào lúc này không.
Đi ra ngoài, có vẻ không ổn lắm đâu.
Không đi ra vậy......
Y tá cảm thấy cậu yếu đuối, ngay cả cửa phải chờ người khác mở, nhìn cậu bằng nửa con mắt, mở cửa cho cậu.
Vân Dã cúi đầu, Vân Li với Phó Chí Tắc ngồi ở trên ghế, hai người nói lời này, đầu nghiêng về phía đối phương, không tự giác ai đã đến gần.
Nhận thấy cửa được mở, Vân Li đột ngột đứng dậy, như thể bị người ta đánh vỡ bí mật, biểu tình xấu hổ.
Phó Chí Tắc chậm rãi đứng dậy, hỏi cậu: "Tốt hơn chưa?"
"Vâng.
Em khá ổn." Vân Dã chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, quay đầu lại nói với Vân Li: "Em không sao, em muốn đến thư viện, hai người từ từ nói chuyện nha."
"Em đừng có mà suy đoán, ba mẹ ở nhà đợi kìa, mẹ vội muốn chết." Vân Li thấy Vân Dã muốn chạy, trực tiếp kéo quần áo cậu, nhắc mãi: "Vân Dã, em đã 18 rồi, nhìn thấy côn trùng sẽ không trốn một chút sao?"
"Aiss chết tiệt, ngay cả bản thể côn trùng em cũng chưa nhìn thấy." Vân Dã bị Vân Li túm tới cửa, cậu đang muốn phát hỏa, thấy Vân Li thu hồi ý cười, lại ngậm miệng.
Tay Vân Dã thảm không nỡ nhìn, Vân Li sốt ruột về nhà.
Cô bước ra khỏi cổng bệnh viện trường, lại quay lại nói cảm ơn Phó Chí Tắc: "Hôm nay làm phiền anh rồi, sau này tôi mời anh ăn cơm."
Phó Chí Tắc ừ một tiếng, Vân Li đang định tạm biệt anh, anh lại đột nhiên hỏi: "Sau này là khi nào?"
"......"
Giờ phút này, Vân Li có cảm giác mình như là đụng phải bạn học cũ nhiều năm không gặp.
Mọi người lễ độ mà khách khí nói "Có rảnh thì gặp một chút nhé", mà trung gian có một người không thức thời mà bỗng dưng hỏi bạn: "Khi nào thì rảnh?"
Vân Li bị hỏi chưa kịp trở tay, có lệ nói: "Tôi lại hẹn anh nha?"
"Ừ." Anh dường như không thấy Vân Li nói cho có lệ, ngước mắt nói với Vân Dã: "Em về nghỉ ngơi tốt đi, tiết học tuần này mà không hiểu, thì tìm anh trên WeChat."
Bắt gặp ánh mắt của anh, Vân Dã gật gật đầu.
Sau khi lên xe, Vân Dã vặn người trên đệm ghế, tìm tư thế thoải mái để dựa vào.
Nhớ tới cuộc nói chuyện giữa hai người trên đường hôm nay Phó Chí Tắc dẫn cậu đến bệnh viện của trường ——
"Vân Dã?"
"Dạ?"
"Em ổn không?"
"Không sao ạ."
"Ừ."
Một lát sau.
"Vân Dã?"
"Dạ?"
"Em cảm thấy, anh và chị em còn cơ hội không?"
"......"
Vân Dã nửa ngày không dám ra tiếng, sợ đắc tội cả hai bên.
Trước kia, khi ba người ở chung, cậu thường có thể nhận thấy Phó Chí Tắc luôn luôn nhìn Vân Li, lạnh nhạt giữa mày sẽ buông lỏng, chỉ còn lại tình cảm.
Tuy rằng mình là bóng đèn lớn, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy, có người thích Vân Li như vậy, Vân Dã vẫn khá vui vẻ.
Lý do chia tay mà Vân Li đưa ra là Phó Chí Tắc không thích cô như vậy.
Lúc ấy cậu muốn khuyên Vân Li đừng xúc động, nhưng giữa trưa kia, Vân Li ngồi ở mép giường, mạnh mẽ bình tĩnh, nhưng vẫn dùng mu bàn tay lau giọt nước mắt lăn ra.
Vân Dã cảm thấy, vậy tách ra đi.
Nếu làm Vân Li có thể vui vẻ hơn.
Nhưng mà, hiển nhiên là không có.
Trôi qua hơn một năm, khi video với cậu, Vân Li thỉnh thoảng sẽ phát ngốc.
Khi cậu nói chuyện về mình và Doãn Vân Y, cô cũng sẽ trầm mặc.
Khi cậu vừa đi ra ngoài, Vân Li với Phó Chí Tắc ngồi trên băng ghế, nhìn ánh mắt của đối phương, cùng với sự khuẩn trương khi bị cậu đánh vỡ không gian của 2 người.
So với cậu với Doãn Vân Y còn ngây thơ.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, Vân Dã nhìn phía Vân Li: "Chị, chị phải giúp em cảm ơn anh trai đó.
Nếu hôm nay không phải anh ấy kịp thời đưa em trai chị đến bệnh viện, có lẽ em trai chị phòng học chết vì ngộ độc rồi."
Vân Li có chút ba chấm, liếc xéo cậu một cái: "Không phải anh ấy là trợ giảng sao?"
Ngụ ý là trợ giảng nên chiếu cố bạn học nhỏ phát bệnh trong lớp là chuyện rất ư bình thường.
"Trợ giảng cũng không có nghĩa vụ đưa em đến bệnh viện." Vân Dã nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, "Dù sao thì chị giúp em cảm ơn người ta đi chứ, không phải từ nhỏ ba mẹ đã dạy chúng ta học cách cảm ơn sao?"
Tranh thủ khe hở dừng xe, Vân Li nhéo Vân Dã: "Sao em không tự làm đi? Chị chỉ khách khí với anh ấy một chút, em tự mà đi."
"Stop stop——" Quỷ kế của Vân Dã không thực hiện được, nhưng cũng không từ bỏ: "Có thể người khác sẽ nói em cố ý tạo quan hệ tốt với trợ giảng để lấy điểm thì sao."
Mặt cậu không đổi sắc mà nói: "Lỡ như có người báo cáo em, em với anh trai đều sẽ mất cái bằng đấy."
Có nghiêm trọng như vậy à?
Vân Li ngốc, Vân Dã quơ quơ bàn tay sưng đỏ của mình trước mặt cô, vẻ mặt không thể tin tưởng hỏi cô: "Chị có thật là chị của em không?"
"......"
Vân Li đành phải nói: "Biết rồi."
Sau khi về nhà, Dương Phương với Vân Vĩnh Xương đang ngồi bất an mà chờ, vừa thấy Vân Dã, Dương Phương ôm chầm lấy cậu bắt đầu thút tha thút thít.
Vân Li trở về phòng, xoa xoa đôi mắt.
ngôn tình sủng
Còn phải giúp Vân Dã cảm ơn Phó Chí Tắc.
Cô tra cứu một số quà tặng trên mạng, cảm thấy Phó Chí Tắc không cần mấy thứ này.
Đứng dậy đi lấy kem que, tinh thần Vân Dã đã phấn chấn, đang xem trận đấu NBA(bóng rổ).
"Đúng rồi, lần trước em cướp vé cho chị đây." Vân Dã không chớp mắt nhìn chằm chằm TV, lấy ra vé biểu diễn