Đã hơn hai năm kể từ khi cô đến quán ăn khuya, Vân Li ngồi trên ghế nhựa, thực đơn là một mảnh giấy đỏ bọc ni lông đơn giản.
"Muốn ăn gì?" Phó Chí Tắc hỏi cô.
Vân Li không có suy nghĩ nhiều, bản thân cô cũng không ăn nhiều lắm, mục đích chính hôm nay mình đến là thanh toán.
"Anh gọi đi." Vân Li đẩy thực đơn lại cho anh, "Chắc anh quen rồi."
Phó Chí Tắc đến lều gọi vài thứ, sau khi quay lại ngồi xuống thì điện thoại không ngừng rung lên, anh nhìn cái, trực tiếp thả bỏ vào túi.
"Không nghe sao?" Vân Li hỏi anh.
Phó Chí Tắc: "Là Phó Chính Sơ."
"Không nói qua với em." Phó Chí Tắc nói, "Nó thi lên thạc sĩ đến trường đại học của em."
"......"
"Em muốn gặp không?" Phó Chí Tắc hỏi cô.
Sau khi chia tay, Phó Chính Sơ vài lần đến quan tâm cô.
Vì lý do mà Vân Li chia tay với Phó Chí Tắc, thường thường không thể tự nhiên mà hồi âm, thậm chí còn gạt tin nhắn sang một bên.
Dần dà, cả hai không còn liên lạc với nhau.
Trong khi chờ Phó Chính Sơ tới, trong lòng Vân Li không ngừng tổ chức ngôn ngữ.
Phó Chí Tắc thấy cô khẩn trương, như suy tư gì đó hỏi: "Trước khi gặp tôi, em cũng khẩn trương như vậy sao?"
"......"
Vừa đến vấn đề mấu chốt, lý trí Vân Li liền trở lại, cô nuốt nước bọt an ủi: "Còn tốt."
Phó Chí Tắc: "Vậy, gặp mặt Phó Chính Sơ rất khẩn trương sao?"
Từ vấn đề của anh xuôi tai ra ý kiến, Vân Li không tự giác mà giải thích nói: "Không có, chính là lần trước cậu ấy tới tìm tôi, tôi không hồi âm, liền có hơi xấu hổ."
"......"
Vân Li nhớ tới người trước mặt bị mình xóa hai lần, giống như cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Hình như càng giải thích càng không đúng, Vân Li dứt khoát ngậm miệng luôn.
Lần này Vân Li trực tiếp vứt chuyện Phó Chính Sơ lên chín tầng mây.
Người trước mắt không có biến hóa gì, Vân Li lại cảm thấy áp lực nháy mắt giảm xuống.
Cô không biết làm sao để điều tiết không khí, cũng may không quá vài phút, Phó Chính Sơ cưỡi xe điện xuất hiện.
Mặt cậu ta vẫn thẳng thắn đơn thuần, mắt hạnh nhìn thấy cô tràn đầy vui vẻ.
"Chị Li Li!" Phó Chính Sơ mới vừa dừng xe lại, liền cách khoảng không gọi cô.
Cậu ta bước nhanh ngồi bên cạnh cô: "Đã lâu không gặp chị, năm trước cậu nhỏ nói chị xuất ngoại, chị là về nước làm việc sao?"
Vân Li nhìn thấy cậu ta, cũng cong cong môi: "Đúng vậy, hiện tại chị đang thực tập ở Tây Phục."
Phó Chính Sơ trò chuyện với cô về vấn đề nhỏ nhặt, Vân Li cũng biết được, bạn cùng phòng của cô Đường Lâm còn đang theo đuổi Phó Chính Sơ.
Đường Lâm đang tìm việc làm ở Tây Phục, định làm quan ăn lộc vua.
làm quan ăn lộc vua: gần gũi người có thế lực nên được lợi trước
Hai người bọn họ nói chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, Phó Chí Tắc không nói chuyện, lẳng lặng ngồi một bên nghe bọn họ nói.
Tất cả chay mặn xuống bụng, Phó Chí Tắc đứng dậy đến lều gọi thêm đồ ăn.
Nhìn bóng lưng Phó Chí Tắc biến mất, Vân Li mới hỏi Phó Chính Sơ: "Em biết chị xuất ngoại khi nào vậy?"
"Năm ngoái, khi chị Li Li mới vừa rời đi, em hỏi cậu nhỏ, ổng liền nói như vậy đó."
"......"
Vào thời điểm đó, tin tức về việc Vân Li xuất ngoại cũng không nói cho nhiều người.
Vân Li suy nghĩ một lúc, muốn hỏi cậu ta thêm về cuộc phẫu thuật của Phó Chí Tắc, thấy anh trở về, chỉ có thể từ bỏ.
Phó Chí Tắc thoạt nhìn nhẹ nhàng, hầu như không nói nào.
Hình thức mấy người ở chung dường như quay trở lại thời điểm họ gặp nhau lần đầu, toàn dựa vào một mình Phó Chính Sơ kéo khán giả.
Ăn xong bữa khuya, Phó Chính Sơ tự mình cưỡi xe điện trở về ký túc xá.
Vân Li có tâm sự, không quá chú ý thế giới bên ngoài, lại cũng có thể cảm giác được gần đây xe điện đi chậm rất nhiều, hỏi: "Xe hỏng rồi sao?"
Phó Chí Tắc bình tĩnh nói: "Sắp hết pin rồi."
Vào ban đêm, cổng bắc đóng, Phó Chí Tắc phải vòng qua vòng ngoài của trường mới có thể từ chính diện đi vào.
Tây Phục bước vào mùa thu, nhiệt độ dần xuống thấp, thoảng trong gió có mùi hương hoa quế lơ lửng.
Suốt đường không có ai, xe điện lắc lư đi trên đường lớn, xa xa không thấy cuối cùng.
Trong nháy mắt cô có ảo giác.
Hy vọng con đường này không có điểm kết thúc.
Ngồi ở phía sau anh, mùi thơm ngát hoa quế của ngày mùa thu phả vào mũi, cô cảm nhận được nhiệt độ trước mặt, kiềm nén, tình cảm phủ đầy bụi sâu trong lòng, lần thứ hai không kiểm soát mà nổi lên.
Thẳng đến khi xe dừng lại, Vân Li mới nhận ra thời gian trôi qua.
Cô xuống xe điện, Phó Chí Tắc nhẹ đỡ cô một phen, lại buông ra.
Vân Li ngước nhìn anh.
Ánh sáng khắc trên khuôn mặt trắng nõn của anh, sáng sủa không có khuyết điểm nào, sự xa cách với hờ hững ngày xưa giữa mày anh đã trôi đi.
Hai người im lặng hồi lâu.
Vân Li mới nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Phó Chí Tắc ngẩn ra, cong môi dưới: "Em cũng là.
Ngủ ngon."
Về đến nhà thì trời đã rạng sáng.
Phòng khách sáng sủa, Vân Li mới vừa vào cửa, liền thấy Vân Vĩnh Xương nghiêm mặt khoanh tay ngồi ở trên sô pha.
Cô khóa cửa lại.
Vân Vĩnh Xương lạnh lùng nói:"Ngày hôm qua con không đi?"
Ông đang nói chính là buổi xem mắt, Vân Li cự tuyệt vài lần, thấy Vân Vĩnh Xương không chịu buông tha, cô dứt khoát mặc kệ được thì mặc kệ.
"Ồ con không biết hôm qua phải xem mắt ạ." Vân Li cởi giày, đi đến cửa phòng mình: "Tuy nhiên, đã biết con cũng sẽ không đi."
Vân Vĩnh Xương: "......"
Vân Vĩnh Xương bực bội nói: "Con đã 24 rồi, tính cách lại hướng nội, con không đi xem mắt thì sao kết hôn hả?"
Những lời này không biết Vân Li đã nghe xong bao nhiêu lần, tai phải của cô muốn đóng kén rồi.
Thấy cô không có phản ứng gì, Vân Vĩnh Xương cả giận: "Trước kia con dám ở bên cái tên Nam Vu kia, không nghe ba một hai hai phải ở bên kia, cuối cùng còn không phải đoạn tuyệt quan hệ sao, ba và mẹ con giới thiệu cho con đều là......"
Lời này chọc Vân Li một chút, cô trực tiếp đóng cửa lại, mặc kệ ông bên ngoài nhắc mãi.
Vân Li không có dục vọng cãi, ngày mai cô phải đi làm, mệt mỏi ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức.
"Con nha đầu này vì sao không hiểu cái người làm cha làm mẹ của nó chứ, nếu chính nó có thể làm tốt thì chúng ta còn phải nhọc lòng như vậy sao?"
Vân Vĩnh Xương còn lải nhải ở phòng khách, Vân Li bực bội, muốn quay đầu cãi nhau một trận.
Đưa bông tẩy trang quanh mắt, cô xua tan ý niệm cãi nhau.
Đối với Vân Vĩnh Xương không nói lý, bất luận là tranh cãi không chừng mực hoặc là phục tùng đều không thể giải quyết vấn đề.
Việc cô cần làm là để bản thân độc lập về tài chính và cuộc sống, mua căn hộ dọn ra ở riêng.
Nằm ở trên giường một hồi, sau khi phòng khách yên tĩnh, Vân Li mới đứng dậy.
Trái tim cô không phải chết lặng, bị Vân Vĩnh Xương nói như vậy cũng thật không dễ chịu gì.
Chuyện này cũng không thể tìm người trút giận.
Vân Li đứng dậy, lấy đèn cầu giấy mà Phó Chí Tắc đưa, thắp sáng.
Sau đó tắt đèn trong phòng.
Ánh sáng xuyên qua chỗ rỗng của đèn cầu giấy rồi in trên tường, sáu mặt của căn phòng được bao phủ bởi ngôi sao.
Vân Li xoay tròn cầu giấy, nhấn ánh sao nhỏ liền chậm rì rì đong đưa.
Cô cong cong môi, tâm tình tốt rất nhiều.
......
Vài ngày sau đó là chuyển biện hộ chính thức, Vân Li dành vài ngày để phân loại công việc trong thời gian thực tập, quy củ mà làm báo cáo.
Kết quả sang chính thức sẽ có sau một vài tuần.
Trong lúc đó, Vân Li không quên nộp hồ sơ xin việc.
Ban ngày cô thực tập, buổi tối về làm bài, khi cô tổng kết lại thì mới phát hiện, từ tháng 7 đến bây giờ, cô đã gửi hơn ba mươi công ty.
Lần lượt nhận được thông báo phỏng vấn, thất bại phỏng vấn Vân Li không có thời gian đa sầu đa cảm, sau khi tổng kết kinh nghiệm liền nhanh chóng liên tục chiến đấu ở các mặt trận khác.
Lý lịch của cô vẫn khá đẹp, năng lực ứng biến có tiến bộ nhưng vẫn ở mức trung bình, dựa vào thực tập không biết ngày đêm với phỏng vấn để bù đắp những thiếu sót của mình.
Khi kết quả cuộc phỏng vấn cuối cùng được công bố, Vân Li thở một hơi dài.
"Tớ cảm giác cả người đều bị đào rỗng." Vân Li nằm trên giường gọi cho Đặng Sơ Kỳ, cô học lấy bằng thạc sĩ trong một năm rưỡi, sang năm liền phải về nước, hiện tại cũng tìm công tác.
"Quả nhiên, tớ không nhìn lầm cậu." Đặng Sơ Kỳ vừa nghe trải nghiệm của cô, vô cùng khiếp sợ, "Quá mẹ nó dốc lòng rồi."
"......"
Đặng Sơ Kỳ hỏi: "Nhưng mà không phải cậu khá thích làm Uploader sao? Ba cậu còn không đồng ý?"
"Cũng phải xem công việc có thích hợp không chứ" Vân Li cười cười, "Thực ra tớ cũng không nghĩ tới có thể nhận được nhiều offer như vậy, ba tớ còn cảm thấy tớ có thể tìm được một phần công việc liền không tồi."
Vân Vĩnh Xương vẫn luôn cảm thấy Vân Li phỏng vấn gặp cản trở chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi, cuối cùng còn phải dựa vào quan hệ ông để tìm hợp đồng lao động.
Định nghĩa mà Vân Vĩnh Xương dành cho cô đã khiến Vân Li cũng từng một lần cho rằng mình như vậy.
Đặng Sơ Kỳ thình lình hỏi: "Cậu với cậu nhỏ Hạ Hạ thế nào rồi?"
"A......"
"Chưa phát triển lại sao? Cậu không cảm thấy, các cậu rất có duyên sao? Hai người tựa như bị ràng buộc chặt chẽ với nhau ấy!" Đặng Sơ Kỳ càng nói càng kích động.
"Sẽ không phát triển." Vân Li nói thầm nói:"Chúng tớ đã không liên lạc một thời gian rồi."
Cũng không tính là không liên hệ, cuối tuần Vân Dã về nhà không phải quên sách thì cũng quên bài tập, mỗi lần cô đưa qua đều có thể