Tiếng đóng cửa vang vọng ngoài hành lang.
Cả người Vân Li chấn động, nhìn về phía Phó Chí Tắc.
Anh rũ mắt lẳng lặng nhìn xuống cầu thang, một lát sau, nghiêng đầu gặp tầm mắt của cô.
Thấy mắt cô đỏ bừng, mặt mày anh buông lỏng, mang theo nụ cười trấn an chạm vào má cô: "Đừng khóc."
Vân Li vốn có thể khống chế nước mắt của mình, nghe được những lời này của anh, trong cổ họng nghẹn ngào một trận: "Hình như em thất bại rồi"
Cô làm anh càng khó chịu.
Phó Chí Tắc đưa cô xuống tầng dưới, khi cả hai đang ở dưới ánh mặt trời, Vân Li mới để ý, anh mang khăn quàng cổ màu xám.
Nhiệt độ Nam Vu là một con số.
Phó Chí Tắc tháo khăn quàng cổ, kéo đường viền dài, quàng từng vòng cho cô, nhân tiện nhẹ nhéo cái mũi đỏ bừng của cô.
"Không có thất bại."
Anh cúi người, tầm mắt hướng về cô, anh bình thản nói: "Thật ra anh thấy trong lòng ba mẹ anh ấy không thăng trầm quá lớn."
"Nhưng mà,"
Phó Chí Tắc hôn thật mạnh trên trán cô, "Cảm ơn Li Li."
Anh nhìn người trước mặt, lông mi còn rung động, mang vết nước, mặt vùi trong khăn quàng cổ.
Xác nhận thần thái của anh không phải là giả vờ, trong lòng Vân Li hơi chút thả lỏng, không tới vài giây, lại rầu rĩ hỏi anh: "Trong lòng anh còn áy này với anh Giang Uyên không? Có phải anh còn cảm thấy anh ấy đang trách anh không?"
Phó Chí Tắc im lặng một lúc, gật gật đầu.
"Anh có xem qua nhật ký của anh ấy mấy năm sau không?" Thanh âm Vân Li còn mang theo giọng mũi.
"Đến năm nhất, tưởng rằng sau này anh ấy không viết."
Hầu hết mọi người cũng đều nghĩ như vậy, chưa kể khoảng thời gian giữa các nhật ký của Giang Uyên càng ngày càng dài.
Vân Li sao lưu nhật ký của Giang Uyên vào điện thoại, cô share hồ sơ cho Chí Tắc, hai người quay lại xe.
Phó Chí Tắc ngồi trên ghế lái, yên lặng lật từng trang.
"Em tin tưởng bác trai bác gái cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, bọn họ sẽ không trách anh nữa."
Lúc đầu, khi Vân Li gọi điện cho Phó Chí Tắc, trọng tâm của anh không phải là chuyện của Giang Uyên, mà là lo lắng Vân Li sẽ vấp phải trắc trở hoặc kinh ngạc khổ sở phía sau.
Đọc xong nhật ký, anh không nói được lời nào, chỉ tắt màn hình, ngồi ở chỗ cũ mà thất thần.
Đã hơn sáu năm mới có người nghe thấy tiếng lòng thật sự của Giang Uyên.
Tất cả mọi người đều hiểu lầm, Giang Uyên chưa bao giờ trách Phó Chí Tắc.
Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người đều không nhận thức và sự đồng thuận về bệnh trầm cảm.
Cuối cùng Giang Uyên dừng thuốc, chỉ là hy vọng bản thân có thể trở nên tốt hơn, anh ấy cũng cho rằng bản thân sẽ trở nên tốt hơn.
Anh ấy dừng thuốc, mục đích không phải là rời khỏi thế giới này.
Anh ấy còn yêu người trên thế giới này.
Trang nhật ký cuối cùng của anh ấy viết xuống tràn đầy thống khổ, ở bên trong oán trách sự tồn tại của Phó Chí Tắc, chỉ vì anh ấy không thể kiểm soát bản thân khi phát bệnh.
Về lý trí mà nói, anh không cần cho rằng bản thân là tội nhân nữa, Giang Uyên chưa bao giờ chán ghét sự xuất hiện của anh, bi kịch cuối cùng sinh ra cũng hoàn toàn không phải do anh sơ suất mà ra.
Nhưng mà giờ phút này, lời văn chua sót nảy lên trong lòng, tựa như tình tự của quá khứ nháy mắt cuồn cuộn gần như bao phủ anh.
Hóa ra, anh ấy cũng muốn sống.
Anh thu hồi cảm xúc, khẽ ừ một tiếng đáp lại Vân Li, rồi trực tiếp khởi động xe đến Giang Nam Uyển.
"Có kế hoạch bao lâu rồi?"
Trên đường lái xe trở về, Phó Chí Tắc hỏi cô.
"Không có kế hoạch......"
Vân Li ậm ừ nói, "Trước khi gặp mặt ba mẹ anh ấy, thật ra em không có nghĩ kỹ nên nói gì, em chỉ hy vọng, bọn họ có thể không trách tội anh nữa.
Em cũng muốn tìm chứng cứ, để anh đừng tự trách mình."
"Thật ra, anh nói với em về cuốn nhật ký anh Giang Uyên viết trước khi qua đời, em có chút trách anh ấy."
Luôn cảm thấy sự tồn tại của cuốn nhật ký đó, mới làm Phó Chí Tắc bị chỉ trích với áy náy tra tấn nhiều năm như vậy.
Phó Chí Tắc lái xe, ánh mắt xem xét tình hình giao thông, anh đáp: "Không nên trách anh ấy."
Trước khi xe phanh lại, Vân Li nhìn đèn đỏ trước xe, cũng lẩm bẩm nói: "Vâng, không nên trách anh ấy."
Vân Li nhớ lại ngày hôm đó, đôi giày vải trên đường băng màu đỏ, đối phương ôn nhu cười tan chảy ánh nắng.
Không nên vì giai đoạn cuối cùng, mà làm người ta quên đi sự ôn nhu với thiện lương 20 năm của anh ấy.
Thiếu niên ôn nhu, trước nay không bỏ lỡ cái gì.
Trầm ngâm một lúc lâu, Vân Li mới nhìn về phía Phó Chí Tắc: "Vậy còn anh, anh còn tự trách mình sao?"
Sắc trời dần tối, không thấy rõ ánh mắt của Phó Chí Tắc, xe cộ chạy vù vù giữa dòng người và xe, một lát sau, anh cười cười: "Anh không tự trách mình như vậy."
Ít nhất, anh không cần cho rằng bản thân là tội nhân.
Anh không cần bởi vì mình có cuộc sống bình thường mà sống bất an.
.......
Xe ngừng ở trong tiểu khu, hai người đến gần chợ mua một một ít thức ăn đóng gói làm cơm tối.
Sau khi thu dọn chén đũa, hai người ngồi ở trên sô pha xem phim truyền hình, Vân Li bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ba mẹ Giang Uyên.
Bọn họ muốn nói chuyện với Phó Chí Tắc.
Vân Li đưa điện thoại cho anh, Phó Chí Tắc đứng lên, kéo ghế ngồi ở ban công.
"Bác Giang, dì Giang."
Phó Chí Tắc đã không gọi qua xung hô này rất nhiều năm rồi.
Không trung chỉ có tiếng gió thổi vào.
"Đứa nhỏ, nghe bác Giang dì Giang nói một tiếng xin lỗi với con, nhiều năm như vậy, chúng ta không tiếp thu được, chúng ta yêu Uyên Uyên như vậy thế mà nhẫn tâm rời bỏ chúng ta, đều tại trên đầu con."
Giọng của ba Giang phát run, "Chúng ta nhìn con lớn lên, làm thế nào mà, trách lầm con nhiều năm như vậy."
Chính bọn họ cũng mới nhớ ra, bọn họ nhìn Phó Chí Tắc lớn lên từ ba tuổi đến hai mươi tuổi.
Từ nhỏ anh không ở bên cạnh ba mẹ, mỗi lần chạy đến Hòa Uyển liền nói muốn ăn đồ hai người bọn họ làm.
Bọn họ đau lòng đứa nhỏ này, ba mẹ cho anh hậu đãi tài nguyên, lại không làm bạn với yêu thương anh.
Mỗi năm đến ngày quốc tế thiếu nhi, đều là bọn họ dẫn theo anh với Giang Uyên ra ngoài công viên chơi trò chơi.
Mấy năm như vậy, bởi vì thống khổ với oán hận, bọn họ đổ lỗi hết mọi trách nhiệm cho người mà bọn coi là người nhà.
Chuyện xảy ra với Giang Uyên, là chuyện mọi người không muốn nhìn thấy.
Nói xong trong mắt ông chảy nước mắt, "Là bác Giang dì Giang không tốt, không chăm sóc tốt cho Uyên Uyên, cũng không chiếu cố tốt cho con."
"Hôm nay Li Li nói rất chuyện của con với chúng ta, cũng nói cho bác với dì nghe, Uyên Uyên là đứa nhỏ tốt, thằng bé hy vọng consống thật tốt, mà không phải bởi vì thằng bé làm không tốt, nếu đã biết, sẽ rất thương tâm."
Giang Uyên thật sự nghĩ như vậy.
Anh ấy hy vọng anh sống thật tốt.
Giang Uyên như vậy, cũng là người mà Phó Chí Tắc đã quen mười bảy năm.
Những ký ức đau buồn trong hồi ức mọi người, cũng không thể biến mất tích tắc trong hôm nay.
Lập tức vô số hình ảnh lướt qua trong đầu Phó Chí Tắc, cuối cùng đều hóa thành hư không.
Anh cũng hy vọng Giang Uyên sẽ sống tốt, chẳng qua, không hề chấp niệm mạnh như vậy nữa.
Anh vâng một tiếng.
Nghe câu trả lời của anh, trái tim treo lơ lửng người bên kia điện thoại rốt cuộc cũng buông xuống.
Phó Chí Tắc nhớ tới rất nhiều đêm ngồi chỗ này, tầng trệt đối diện có một hộ gia đình đã thay đổi, tuyệt vọng khi mất đi bạn thân, thống khổ, áy náy dường như đi theo những gì đã xảy ra trong mấy năm, cũng dần dần phai nhạt đi từ sinh mệnh.
Có một số trở ngại không thể vượt qua, cuối cùng cũng trở thành một phần của vô số quá khứ.
Vân Li kéo ghế ngồi bên cạnh anh, anh vừa cúp điện thoại.
Trong gió lạnh, Vân Li chỉ gắt gao ôm lấy anh.
Cảm nhận được nhiệt độ trên người, Phó Chí Tắc lấy lại tinh thần, cúi đầu, hương hoa nhàn nhạt trên tóc cô phả vào mũi, thân thể cứng ngắc chuyển động, anh ôm cô lại.
"Bọn họ nói gì vậy anh?"
Phó Chí Tắc dùng vài chữ đơn giản khái quát: "Nói không trách anh, kêu anh sống thất tốt." Nghe vậy, trong lòng Vân Li cũng cảm giác nói không nên lời, mọi chuyện coi như giải quyết xong, nhưng không vui vẻ như mong đợi: "Vậy trong lòng anh nghĩ cái gì?"
"Anh muốn sống thật tốt." Phó Chí Tắc cười cười, nhẹ giọng nói: "Cùng với em"
Muốn sống tốt, hoàn toàn buông bỏ phần tội ác nhất trong đáy lòng.
Vân Li dùng hết sức ôm lấy anh,
Khi ngước mắt, hai mắt anh trống rỗng, yên lặng nhìn đối diện.
Vân li mím môi, hỏi anh: "Bây giờ anh nhớ tới anh Giang Uyên thì có cảm giác gì?"
Thật ra Phó Chí Tắc cũng không biết.
Phần lớn thời gian, anh sẽ không nhớ tới Giang Uyên.
Mấy năm trôi qua, Phó Chí Tắc đã nhớ không nổi máu hòa tan trong cơn mưa kia.
Ký ức dường như ngừng lại trước khi xảy ra chuyện, Giang Uyên xách trà sữa đến văn phòng anh, hình ảnh nói chuyện phiếm với anh.
Tựa như bộ não đang tự bảo vệ mình, phong ấn đoạn ký ức đó mãi mãi.
Thần sắc Phó Chí Tắc ảm đạm nói: "Anh hy vọng anh ấy còn sống."
Anh có thể không tự trách mình như vậy.
Anh có thể không bị áy náy ăn mòn vào ban đêm, bộ xương thối rữa mục nát theo năm tháng.
Nhưng mà, mặc dù qua lâu như vậy, Giang Uyên qua đời mang đến đau xót vẫn không biến mất.
Chỉ là anh không hề mẫn cảm như vậy, chỉ là loại đau xót này, làm người ta quen thuộc đến mức chết lặng.
"Một thời gian rất dài, anh không thể chấp nhận được chuyện này, có lẽ cho tới bây giờ, anh vẫn chưa chấp nhận.
Anh hy vọng lúc ấy anh ấy uống thuốc."
Người nhà thân nhất, người bạn qua đời, có lẽ người sống phải dùng cả đời để chữa trị nỗi đau.
Khi Phó Chí Tắc nói những lời này, cảm xúc bình tĩnh, lại vô hồn.
Anh gục đầu xuống, không hề che giấu cảm xúc thật, giống búp bê sứ dễ vỡ.
"Li Li, em là người thân nhất của anh."
Cho nên, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng bỏ đi như những người khác.
Anh là người rất yếu ớt.
Nếu không có cô xuất hiện, anh sớm đã thừa nhận cái mất mát không dứt.
"Vậy anh là người thân nhất," Vân Li ôm mặt anh: "Nguyện vọng duy nhất chính là anh được hạnh phúc, hơn nữa cô ấy nguyện ý dành cả cuộc đời tới thực hiện chuyện này, anh nguyện ý giúp cô ấy không?"
Thân hình Phó Chí Tắc dừng một chút, suy nghĩ trở lại, nghiêng nghiêng đầu, không hỏi thẳng cô: "Đây là......!Cầu hôn sao?"
Vân li: "......"
"Da mặt anh quá dày rồi." Vân Li vốn dĩ chân thành nghiêm túc, lập tức phá vỡ: "Em nào có cầu hôn?"
"Ồ." Ngữ khí anh hơi mang thất vọng, sau khi thử xong còn coi như không có chuyện gì xảy ra: "Chỉ là chứng thực một chút, để tránh em có ý ngoài lời."
"......"
Vân li không được tự nhiên hỏi: "Vậy anh có nguyện ý không......"
Luôn cảm thấy câu hỏi vào lúc này có ý nghĩa sâu xa khác.
Khóe mắt anh mang ý cười, ngữ khí không thể hiểu được có chút nghiêm túc: "Anh đây nguyện ý."
......
Sau khi dọn dẹp bát đĩa, Vân Li oa ở trong lòng ngực Phó Chí Tắc xem phim.
"Ban nãy hai người kia là một đôi sao?" Vân li ngẩng đầu hỏi anh, Phó Chí Tắc sửng sốt, không đáp.
Thấy anh không xem phim gì cả, Vân Li biết anh đang suy nghĩ, cô về phòng cầm ipad, mở game hai người đã download từ trước.
Lực chú ý Phó Chí Tắc rất mau bị hấp dẫn bởi khoản game yêu cầu động não.
Quy tắc rất đơn giản, hai người dùng ngón tay điều khiển các ô vuông trên bản đồ đến các vị trí tương ứng.
Đặt iPad nằm phẳng trên ghế sofa, Phó Chí Tắc với Vân Li ngồi đối mặt với nhau.
Theo độ khó của trò chơi tăng lên, khối vuông sẽ thay đổi hoặc là di chuyển, ngón tay bọn họ đặt trên màn hình thỉnh thoảng có đan xen.
Ở những màn chơi sau, độ khó tăng dần, rất nhanh Phó Chí Tắc liền thăm dò luật chơi.
Vân Li không muốn thừa nhận bản thân vì trò chơi này cũng có thể bị anh nghiền áp, trước đó đã tiêm dự phòng cho anh trước: "Anh không được phép nhắc em."
Phó Chí Tắc khẽ nhếch mi, nhẫn nại tính tình nói: "Đã biết."
Mỗi một lần đều là anh cố định vị trí trước, Vân Li lại dùng ngón tay thao tác khối vuông còn lại.
Lúc thời gian rảnh, Phó Chí Tắc liền rũ mắt nhìn cô.
Cô thật sự rất gần, cơ thể cô sẽ khẽ lay động khi di chuyển ngón tay, chỉ có đèn nhỏ màu cam được bật trong phòng khách, vừa lúc chiếu vào trên người cô.
Anh nhìn chằm chằm cô, trong không gian ấy, toàn bộ thế giới dường như chỉ có hình dáng trước mặt.
Vân Li không ngừng chửi thầm sao tay mình ngu thế, lại lần nữa bởi vì cô thao tác dẫn tới game over, cô tức giận nâng đầu, lại trực tiếp bắt gặp đôi mắt thâm thúy của Phó Chí Tắc.
Cả hai người đều ở rất gần màn hình ipad, chỉ cách nhau một cm.
Vân Li nhất thời khẩn trương, cúi đầu, trực tiếp bắt đầu một vòng trò chơi mới.
Bàn tay Phó Chí Tắc vẫn đặt trên ipad, nhưng không di chuyển khối vuông, mà là tiến phía trước, cầm ngón tay cô.
Vân Li vẫn định chơi tiếp, thấy thế, hỏi anh: "Không chơi sao?"
Phó Chí Tắc: "Muốn chơi cái khác."
"......"
Anh chỉ cần tiến về phía trước một đoạn ngắn thôi, liền trực tiếp phủ trên môi cô.
Theo ngón tay cô hướng lên, lướt qua cổ tay, sau đó nâng cái gáy của cô.
Tay còn lại của anh đặt trên chân cô, dồn ép cô vào góc sô pha, nhấn một tay cô lên ghế sofa.
Vân Li cảm