Vuốt ve qua đi, Phó Chí Tắc đứng dậy phòng bếp rót một chén nước ấm, Vân Li đang ngồi ở trên giường, dùng chăn bọc mình thành bánh chưng, thanh âm khàn khàn hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Phó Chí Tắc theo tầm mắt cô nhìn về phía khăn trải giường, tùy ý nói: "Đến phòng ngủ của anh."
Đưa nước cho cô, Vân Li lẩm bẩm uống vài ngụm, yết hầu thoải mái chút, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ngủ cùng nhau sao?"
Phó Chí Tắc rũ mắt: "Bản thân em muốn ngủ?"
Trên người Vân Li vẫn nhức mỏi, cô lo lắng nửa đêm anh lại làm ra trò gì, vẫn chần chờ gật gật đầu.
Phó Chí Tắc: "Anh không muốn."
"......"
Không chỉ có như thế, Phó Chí Tắc hoàn toàn không hỏi ý kiến cô, trực tiếp bế cô với chăn lên, đi đến phòng anh.
Trên giường chỉ lót khăn trải giường, lại không có chăn.
"......"
Vân Li mới ý thức được, từ lúc bắt đầu anh không có dự định hai người phân hai giường.
Vân Li một hơi kín ở cổ họng, hờn dỗi oa ở góc, không rõ vì sao anh còn muốn làm bộ trưng cầu ý kiến của cô.
Phó Chí Tắc cảm thấy buồn cười, chạm vào khuôn mặt cô, cô quay mặt đi.
Chạm vào vách tường, anh cũng không nhụt chí, trực tiếp tới gần hôn trên mặt cô.
"......"
"Anh......" Vân Li nhất thời không thể nghĩ ra cái gì để phỉ nhổ, nghẹn nửa ngày, nói ra mấy chữ: "Da mặt dày rồi."
Phó Chí Tắc cong cong môi, trái lại coi như hưởng thụ phỉ nhổ mềm mại vô lực của cô.
Anh đặt cái gối trên giường bên trong: "Thiếu một cái."
Anh xoay người, Vân Li cho rằng anh muốn đi lấy gối trong phòng cô, dưới tình thế cấp bách cũng mặc kệ mình tức giận hay không, lấy chăn bông che nửa khuôn mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cái kia, bẩn rồi"
Phó Chí Tắc trầm ngâm một lát, đáp: "Trong nhà còn rất nhiều gối."
"......"
Thấy bóng dáng anh khuất dần ở cửa, Vân Li nhớ tới chuyện đêm nay, khi những giác quan bị anh hoàn toàn chiếm giữ, những cái hôn môi tinh tế với vuốt ve rõ ràng, mặt đỏ như máu.
Cô bọc chăn xuống giường, đi đến trước tủ quần áo của anh, tùy tay cầm cái áo sơ mi tròng lên.
Còn chưa tìm được cái quần thoải mái, Phó Chí Tắc liền mở cửa, Vân Li nóng ruột, trực tiếp ngồi lại trên giường, ấn đầu gối vào giường, kéo áo sơ mi xuống một chút.
Áo sơ mi rộng thùng thình, cộng thêm đầu tóc hỗn độn của cô, ánh mắt hoảng loạn, ánh mắt Phó Chí Tắc trầm xuống, giống thợ săn chậm rãi tới gần cô.
Vân Li có loại ảo giác bản thân là cừu non đang đợi làm thịt, Phó Chí Tắc ném gối xuống giường, không nói lời nào đưa cho cô ly nước và điện thoại.
"Em không uống." Vân Li lo lắng mình mà động cái thôi thì quần áo sẽ hướng lên trên, Phó Chí Tắc nhất quyết đưa cốc nước vào tay cô, không vài giây, ngón tay đụng phải áo sơmi trước, thô bạo đơn giản bắt lấy áo sơmi kéo về phía mình.
Vân Li không cầm chắc ly nước, áo sơmi ướt một mảnh.
"Uống chút đi." Ngữ khí Phó Chí Tắc như lừa gạt, "Bằng không lát nữa yết hầu sẽ đau."
"......"
......
Vân Li nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, vẫn thở gấp nhẹ xoa xoa hai chân của mình.
Liếc nhìn áo sơ mi bị ném vào góc, cô chậm rì rì đi đến trước tủ quần áo lần nữa.
Lần này cô có ý thức đồ ngủ có cổ cao, dừng đồ dài tay che kín người.
Điện thoại đột nhiên vang lên, là Vân Dã gọi điện thoại.
Cô cả kinh cúp máy một phen.
Vân Li: 【? 】
Vân Dã: 【?? Sao không nghe.
】
Vân Li: 【 ừm, chị không muốn thấy mặt em.
】
Vân Dã: 【......】
Vẫn luôn không tìm được cơ hội, Vân Li mới nhớ tới nhắc nhở Vân Dã: 【 em đừng dùng máy bay không người lái ngươi trước kia, nó rất quan trọng với anh rể của em.
】
Vân Dã: 【 khi thổ lộ em không cẩn thận chạm vào rồi.
】
Vân Li: 【 vậy em để yên đi, chị về coi sau.
】
Vân Li xuất thần mà nghĩ chuyện máy bay không người lái, khi Phó Chí Tắc đưa máy bay không người lái cho Vân Dã, tự nhiên là có cân nhắc qua tình huống cuối cùng máy bay không người lái sẽ hư hao, nhưng hắn anh đưa cho Vân Dã.
Vân Li rõ ràng mà ý thức được, ở hành vi sau lưng này, là dụng ý của Phó Chí Tắc.
Đối với anh mà nói, cô đã là người đặc biệt nhất.
Anh yêu cô, cũng giống như yêu thương người nhà của cô.
Phó Chí Tắc tắm xong, khăn tắm còn trên tóc, mang theo hơi nóng dựa vào Vân Li, cúi người nhẹ dán môi cô.
Khóe mắt anh vẫn còn đọng lại tình tố, Vân Li nhớ tới đêm nay anh nói câu kia ――
"Li Li, em là người thân nhất của anh."
Tay mềm mại của Vân Li nâng về phía trước, ôm lấy cổ anh.
"Em ôm lấy anh."
Cô cong đôi mắt cười.
"Sẽ không bao giờ buông tay nữa"
Phó Chí Tắc rũ mắt, trong lời cô nói mang theo lời hứa vô cùng nghiêm túc.
Giọt nước theo tóc nhỏ xuống mặt Vân Li, cô dùng mu bàn tay xoa xoa, kinh ngạc nói: "Anh khóc sao?"
Phó Chí Tắc tùy ý mà dùng khăn lông lau tóc mình, khăn lông che cánh mũi, Vân Li chỉ có thể thấy hàm dưới của anh cười, cô cũng cười, nâng mặt anh, nghiêm túc nói: "Em muốn sống lâu hơn anh."
"―― như này, thế giới của anh, đều sẽ có tình yêu của em."
Tại thời điểm này, Phó Chí Tắc cực kỳ mãnh liệt mà cảm nhận được ―― những khoảng thời gian khó khăn nhất đối với anh mà nói, hoàn toàn trôi qua.
Không vì sao cả, tựa như là chỉ cần thời gian sau này có cô, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không đến mức gian nan.
Gần 12 giờ, Phó Chí Tắc mở di động, vài giờ trước, Từ Thanh Tống gửi cho anh tin nhắn, hỏi anh:【ăn khuya không?】
Anh đưa điện thoại cho Vân Li, ý đồ hành động rất rõ ràng, để Vân Li quyết định có đi hay không.
Lăn lộn cả đêm, Vân Li cũng hơi đói, nhưng lần trước gặp Từ Thanh Tống khi bản thân còn chưa quay lại với Phó Chí Tắc, cô có chút xấu hổ, rối rắm nửa ngày, ngẩng đầu hỏi Phó Chí Tắc: "Đi không?"
Phó Chí Tắc nghĩ nghĩ: "Đã lâu không gặp."
Lúc trước ở EAW, Từ Thanh Tống cùng Phó Chí Tắc gần như là gắn bó với nhau, Vân Li lấy giày da nhỏ trong tủ ra, kéo kéo cổ tay áo anh: "Sếp Từ là bạn tốt của anh sao?"
"Ừ." Phó Chí Tắc nghiêng đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Vân Li nhấc gót trên giày, "Chính là anh có thể thêm một người bạn, em liền cảm thấy rất vui."
Nghe vậy, Phó Chí Tắc cong cong môi, kéo cô vừa mới xỏ giày lên, lại thuận thế tiếp được, nhắc nhở nói: "Gọi thẳng tên cậu ta đi, trên vai vế cậu ta là cháu trai của em đấy."
"......"
Đi ra ngoài, cả người Vân Li như bay lơ lửng trên không trung, ông chủ cũ đột nhiên biến thành cháu trai của mình, vai vế nhỏ hơn mình một đoạn.
Luôn cảm thấy không thể tin được.
Địa điểm được đặt ở quán hải sản gần vườn Giang Nam Uyển, Vân Li với Phó Chí Tắc đi bộ tới trước, vừa tìm chỗ ngồi xuống, ngước mắt liền nhìn thấy Từ Thanh Tống đang đi ngang qua đường.
Nam Vu đang là mùa đông, anh ta lại ăn mặc khinh bạc, thân trên là áo khoác dáng vest, bên trong khoắc áo sơmi màu xanh nhạt, hai cúc trên không được cài chặt.
Tầm mắt nhanh chóng nhìn bọn họ, Từ Thanh Tống cười nhạt, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Phó Chí Tắc: "Thần sắc không tồi nhỉ."
"Ừ." Thanh tuyến Phó Chí Tắc tự nhiên thả lỏng, ý vị thâm trường mà nhìn Vân Li một cái, "Li Li chăm sóc."
Nghe được câu này, mặt Vân Li nóng lên.
Sao cô chắm sóc chứ......
Từ Thanh Tống hơi nhướng mày nở nụ cười, gật đầu với cô.
Khí chất anh ta kiêu ngạo, sau khi kéo ghế ngồi xuống còn vuốt phẳng phần nếp gấp của áo khoác.
Vân Li nhìn anh ta vài cái.
Khi thu hồi tầm mắt, lại bắt gặp ánh mắt của Phó Chí Tắc bên cạnh, thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, Vân Li chột dạ không thể giải thích được, ra vẻ trấn định mà xem