Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ của Từ Thanh Tống, Vân Li cứng đờ, đầu óc quay cuồng, đang phân vân phải giả vờ không nghe thấy giọng của anh ta không, giải thích trước mặt Hà Giai Mộng một chút, có lẽ Phó Chí Tắc bên ngoài đã nghe được......
"Để cậu cười nhiều rồi." Từ Thanh Tống trêu ghẹo nói, giọng anh ta không lớn, nhưng mà phòng nghỉ cách âm không tốt, những lời này vẫn truyền đến tai hai người trong phòng từng chữ từng chữ.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Từ Thanh Tống trực tiếp mở cửa, Phó Chí Tắc đứng bên cạnh anh ta.
"Tiểu Hà, cô tan tầm trước đi." Từ Thanh Tống cho Hà Giai Mộng một bậc thang, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm túi xách bước ra ngoài, nghĩ đến Vân Li, xoay người điên cuồng nháy mắt với cô: "Nhàn Vân lão sư, em đi với chị không?"
Vân Li chậm rì rì nói: "Em cùng với bạn trai......"
Hà Giai Mộng muốn nói cho Vân Li, bọn họ mới nói nói xấu về người khác, người đó đã chặn cửa, cô muốn bạn trai đợi ở ngoài à, kẻo làm cho Phó Chí Tắc tức muốn hộc máu làm điều gì đó.
Cô ta nhìn Vân Li làm mặt quỷ, thấy đối phương không hiểu, thanh âm thanh thúy hỏi: "Nếu không em đi với chị trước? Bạn trai em ở đâu?"
Vân Li khô cằn nói: "Ở trước mặt chị đấy......"
"......"
Nụ cười Hà Giai Mộng cứng lại, mở to hai mắt nhìn, khó tin mà nhìn về phía Từ Thanh Tống, anh ta xua xua tay, bật cười nói: "Không phải tôi."
"......"
Nhìn Hà Giai Mộng chạy trối chết, Vân Li ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
Từ Thanh Tống hôm nay đã thay quần áo, Vân Li còn chưa nhìn kỹ, liền thấy Phó Chí Tắc che trước mặt anh ta.
Giống tòa điêu khắc, dường như đang nói cho cô ――
Muốn xem thì chỉ có thể xem anh.
Vân Li giảm bớt không khí nói: "Chị Giai Mộng vẫn thích nói đùa như vậy......" Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Chí Tắc, cô nở nụ cười xấu hổ.
Từ Thanh Tống đề nghị nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Phó Chí Tắc không có tinh thần mà ừ một tiếng, đưa tay về phía Vân Li.
Cô nhẹ nhàng thở ra, chạy bước nhỏ bỏ tay mình vào lòng bàn tay anh.
Sau khi ăn cơm tây với Từ Thanh Tống ở nhà hàng hoa viên, Vân Li với Phó Chí Tắc lái xe về nhà.
Cuối cùng có cơ hội để hai người có không gian riêng, Vân Li nhỏ giọng nói: "Vừa rồi chị Giai Mộng nói như vậy, anh đừng nóng giận."
Lo lắng Phó Chí Tắc cho rằng cô không che chở anh, cô vội giải thích nói: "Em không tìm được cơ hội nói với cô ấy."
"Ồ." Ngữ khí Phó Chí Tắc nhàn nhạt: "Còn tưởng rằng em không dám mắng bản thân."
Vân Li nghẹn lời, buột miệng thốt ra nói: "Em nào không dám......"
Ý thức được phản ứng đầu tiên của bản thân có chút vấn đề, Vân Li giải thích một lần nữa: "Không đúng, em nào định mắng chứ."
Phó Chí Tắc liếc nhìn cô một cái, không cần phải nhiều lời nữa.
Sau khi về đến nhà, Phó Chí Tắc không nhắc lại chuyện này, tâm tình rất tốt mà đi chăm sóc bó hoa lan tử la.
Vân Li dành thời gian xem tài liệu cho cuộc họp ngày mai.
Trong lúc đó, Phó Chí Tắc lẳng lặng ngồi bên cạnh cô đọc sách, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lật trang.
Cảnh tượng như vậy, khá ấm áp.
Vân Li không khỏi cong môi, cũng bởi vậy mà cảm thấy, chuyện phát sinh trong ngày, Phó Chí Tắc đã hoàn toàn quên mất.
Kim đồng hồ đến 11 giờ, khi mở nước ấm, Vân Li rất buồn ngủ.
Có cuộc họp vào sáng sớm hôm sau, cô chỉ muốn nhanh chóng tắm sạch sẽ trở về ngủ.
Chờ cô tắm xong trở về phòng, chỉ nghe thấy tiếng nước đổ từ phòng bếp, còn có tiếng vòi hoa sen.
Vân Li mới vừa lau tóc xong, lúc lấy máy sấy tóc ra, lồng ngực anh ướt sũng dán vào phía sau, Vân Li có thể cảm giác được bọt nước theo anh giọt nước nhỏ xuống trên cổ cô, trượt xuống vào trong quần áo, cô kháng cự nói: "Không được......!Ngày mai em phải đi làm......"
"Ừ......" Anh nhẹ nói, hôn lên cổ cô.
Nháy mắt hai chân Vân Li nhũn ra, cố gắng bẻ ngón tay anh ra, Phó Chí Tắc thuận thế một tay bắt lấy hai tay cổ tay cô, từ sau đẩy đẩy cô, ở bên tai cô hỏi: "Anh đẹp chứ không xài được sao?"
Cô lại thẹn lại bực, sốt ruột mà hô: "Phó Chí Chiết!"
Vân Li cố gắng ngăn chặn hành vi anh, nhấn mạnh nói: "Khi em gọi tên đầy đủ của anh, có nghĩa là, em, tức, giận,!"
Cô gằn từng chữ một mà nói ra mấy chữ cuối cùng, thanh âm mềm như bông, không hề có chút lực độ uy hiếp gì cả.
Con ngươi đen nhánh của Phó Chí Tắc nhìn cô, môi mỏng hé mở: "Phó Chí Tắc."
Vân Li: "......"
Vân Li: "Phó Chí Chiết."
"Phó Chí Tắc."
"......!Phó Chí Chiết."
Vân Li nghe không ra sự khác biệt âm uốn lưỡi, nhưng cô không ngốc, có thể nhìn ra ý cười khóe mắt anh.
Cô dùng khăn lông che mặt, không để ý tới anh.
Phó Chí Tắc lấy khăn trên tay cô: "Đừng tức giận."
Anh xuyên qua khăn lông nâng cái gáy cô, ngữ khí tự nhiên: "Trước tiên giúp em nắn thẳng đầu lưỡi."
Ký ức ùa về trong đêm đó, trên đường đi mua mì xào, người đàn ông tắt điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Thẳng đầu lưỡi, nói lại lần nữa."
Vân Li còn ngốc ngốc còn đắm chìm trong ký ức, khuôn mặt Phó Chí Tắc tan cùng một chỗ, cô bị anh ấn lên giường, đầu lưỡi tham nhập trực tiếp quấn lấy cô.
Bàn tay anh trượt xuống, Vân Li còn chống cự, tay lạnh lẽo dán trên da, dừng trên từng ngóc ngách của cơ thể.
Phó Chí Tắc nâng cằm cô, khàn giọng nói: "Lặp lại lần nữa."
Giọng Vân Li cứng ở cổ họng, nhìn cặp mắt kia, trong lòng cũng hoàn toàn từ bỏ chống cự, thuận theo mà gọi: "......!Phó Chí Chiết."
"Vẫn sai." Phó Chí Tắc nghiêng đầu, cánh mũi khẽ chạm vào cô, cảm nhận được hai chân cô dần dần căng thẳng, một cái tay khác của anh dường như không có việc gì mà khẽ vuốt môi dưới của cô: "Thả lỏng."
"Chỉ là dạy em gọi đúng tên."
......
Cái giường bị tóc cô tẩm ướt một mảnh, Vân Li ngồi xổm mép giường, kéo ga trải giường ra, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, sờ sờ cái tai đỏ bừng của mình.
Cô liếc nhìn điện thoại, cũng không biết ngày mai có dậy được không.
Sáng sớm hôm sau, Vân Li ở trên giường thống khổ mà nướng một hồi, không thể nề hà mà bò dậy rửa mặt, trang điểm.
Tinh thần Phó Chí Tắc bên cạnh tốt hơn cô rất nhiều.
Khi ăn sáng, Vân Li cướp lấy miếng bánh mì nướng nhỏ coi như trả thù.
Ngồi trong phòng họp một hồi, những người khác còn chưa tới công ty, mắt thấy gần đến giờ họp, mở cửa, khi hai người nhìn thấy đối phương đều có chút kinh ngạc.
Vân Li có nghe Từ Thanh Tống đề cập đến, nhưng nhìn thấy cô lại bất ngờ.
So với hai năm trước, diện mạo của Lâm Vãn Âm không có nhiều thay đổi, nhìn thấy Vân Li, cô ta chỉ giật mình ngắn ngủi.
Ngay sau đó, khí thế hùng hổ mà đi đến trước mặt cô: "Chị tới này làm gì?"
Thấy Vân Li không lên tiếng, cô ta nói móc nói: "À, tôi biết rồi, lần trước bị A Tắc quăng nên không cam lòng, bây giờ nghe nói A Tắc phải ở lại trường dạy học, lại tìm tới cửa sao?"
"......"
Vân Li không nói gì mà nhìn cô ta.
Lâm Vãn Âm cảm thấy mình nói trúng tâm sự của cô, có chút đắc ý mà nói: "Chị đừng uổng phí sức lực, trước kia A Tắc coi trọng chị còn về tình cảm có thể tha thứ, bây giờ, chị đừng tự rước lấy nhục chứ."
phúng nói: "Ha, cô còn mặt dày mày dạn quấn A Tắc chứ."
Mấy năm nay, Lâm Vãn Âm không nhận được một tia đáp lại phản hồi nào về yêu cầu của Phó Chí Tắc, cô ta không muốn bị coi thường, ngạo khí nói: "Tôi không cần nhắc chuyện của A Tắc bây giờ có thể có rất nhiều fans đâu, tôi mới không để bụng chuyện các người yêu đương đâu."
Trong lòng cô ta càng nghĩ càng không thoải mái, ngoài miệng không buông tha người: "Cô không trẻ bằng tôi, không xinh đẹp bằng tôi, học vấn không cao như tôi, hơn nữa