Trên lòng bàn tay anh có thể thấy lỗ nhỏ bị vỏ tôm cắt qua, Vân Li phá lệ mà không cảm thấy anh vô sỉ, chỉ cảm thấy không đủ để bồi thường cho anh.
Cô nhìn nhìn chung quanh, kéo kéo tay áo anh: "Về nhà trước......"
Phó Chí Tắc bất động.
Vân Li cực kỳ bất đắc dĩ, sau khi chắc chắn không còn ai xung quanh, mới dây dưa dây kéo tay anh.
Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt xẹt qua lòng bàn tay anh, Phó Chí Tắc lẳng lặng mà nhìn người đang đỏ mặt trước mắt, thỉnh thoảng cô lại ngước mắt, tầm mắt tiếp xúc lại thẹn thùng quay đi chỗ khác.
Nam Vu dường như cũng không lạnh như vậy.
Ngón tay còn lại của anh nâng mặt cô, lòng bàn tay còn ướt át di chuyển đến khóe môi cô, môi trực tiếp dán vào đó, mang theo tính xâm lược không thể nghi ngờ, lòng bàn tay đỡ lấy eo cô ngăn cô lui về phía sau.
Thẳng đến khi cô thở hồng hộc, Phó Chí Tắc mới thả cô ra, kéo đi về.
Mới vừa vào cửa, anh trực tiếp từ phía sau vén quần áo cô lên, ngón tay còn mang theo nhiệt độ thấp bên ngoài, cả người Vân Li run lên, bắt lấy cổ tay của anh: "Không có cái kia!"
Động tác Phó Chí Tắc ngừng, đi coi vali của cô, sau vài phút, như suy tư gì đó mà nhìn cô một cái.
Ánh mắt này khiến Vân Li hoảng sợ.
Anh không nói lời nào mà đứng dậy, Vân Li sửng sốt một chút: "Anh phải ra ngoài sao?"
Phó Chí Tắc: "Ừ, đến cửa hàng tiện lợi mua nước."
......
Đã hơn ba giờ, Vân Li buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, Phó Chí Tắc mới vừa ngồi dậy, ánh đèn trong phòng phác họa mỗi một đường cong trên cơ thể anh, Vân Li ôm lấy anh từ phía sau, hôn trên thắt lưng của anh.
"Em ngủ trước."
"Đi tắm một chút." Anh nghiêng đầu, lấy tay xoa nhẹ đầu cô, toàn thân Vân Li chua xót, mang theo giọng mũi nói: "Không cần, em muốn đi ngủ."
Về mặt lý trí, Vân Li biết mình nên đi dọn dẹp một chút, nhưng cô chả còn tí hơi nào nữa.
Toàn thân thân cô gần như chui vào chăn, chỉ lộ ra đôi mắt híp lại nhìn theo Phó Chí Tắc.
Anh đến tủ lấy bộ đồ ngủ màu xanh đậm, Vân Li nhớ tới buổi tối khi cô lục tủ quần áo chỉ một màu duy nhất, lẩm bẩm nói: "Sau này em mua quần áo cho anh được không?"
Phó Chí Tắc dừng lại một chút, đột nhiên hỏi cô: "Mua giống với Từ Thanh Tống à?"
Vân Li tỉnh táo trong nháy mắt.
"Em thích cậu ta vậy sao?"
Vân Li lúng túng: "Anh sẽ không ăn dấm của anh ta chứ......"
"Cho nên là thích à?"
"......"
Vân Li hạn hán lời rồi, trừng anh một chút: "Không phải trước kia anh mặc quần áo của anh ta à, anh không thích sao?"
Phó Chí Tắc không hề độ ấm mà cười.
"Đó là bởi vì em thích."
Vân Li dừng một chút, người như Phó Chí Tắc, quả thực đã làm rất chuyện vì cô.
Vốn dĩ hoàn toàn không cần thiết.
Phó Chí Tắc từ từ tới gần, thấy anh đanh mặt, trong lòng Vân Li mềm nhũn, cười tủm tỉm móc cổ anh, "Vậy không phải vừa khéo, em cũng thích anh mặc."
Cô vòng tới vòng lui, cuối cùng bên cạnh trả lời câu hỏi của anh.
Mặc dù Vân Li nói vậy, trên mặt Phó Chí Tắc vẫn không có cảm xúc gì, Vân Li lấy lòng nói: "Vậy anh thích quần áo gì, em liền chọn cho anh."
"Chọn cái em thích." Thái độ Phó Chí Tắc cũng mềm mềm, nghịch tóc cô: "Anh thích em thích."
Lúc này Vân Li thông minh hơn, cuối cùng có thể hiểu chính lời Phó Chí Tắc nói.
—— anh thích em thích.
—— nhưng em không thể thích những gì người đàn ông khác thích.
Bởi vì mệt mỏi, anh tắm rửa vài phút rở nên dài lâu trong nháy mắt, Vân Li nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say, mơ hồ cảm giác được Phó Chí Tắc vén chăn bông lên.
Khăn lông ấm áp dán trên đùi cô.
Ban đầu cô có chút mâu thuẫn mà chặn tay anh, anh không để ý tới, chậm rãi thay cô chà lau sạch sẽ.
Cảm thấy thoải mái, Vân Li nhíu mi lại giãn ra.
Bộ dáng cô ngủ ngoan ngoãn an tĩnh, Phó Chí Tắc nhìn một hồi lâu, cúi đầu, hôn trên trán cô.
......
Hôm sau, Vân Li ngủ nhiều hơn một chút, vài tia nắng chiếu vào phòng, cô theo thói quen ngả người ra sau, đáng lẽ phía sau nên trống rỗng nay lại có một lồng ngực của một người khác
Cô quay đầu, Phó Chí Tắc ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên trán cô, tay ôm eo cô.
Ánh sáng nhỏ rơi quanh mắt anh, làn da rất mỏng, có thể thấy mạch máu tinh tế.
Cô nhìn xuống chút nữa, cô còn nhớ rõ sau lần cuối cùng kết thúc tối hôm qua, anh đã đi tắm.
Rõ ràng trước khi ngủ còn có quần áo.
Bây giờ không có là sao vậy.
Cô quay lại, ngốc ngốc nhìn những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, phản chiếu dưới ánh nắng.
Hoàn toàn không hề buồn ngủ, rối rắm trong chốc lát, ngón tay Vân Li chui vào giữa bàn tay anh và làn da của mình, bất động thanh sắc cố gắng mở tay anh ra.
Lại bị lòng bàn tay anh bao bọc lấy.
Phó Chí Tắc nắm lấy tay cô, đặt trước bụng nhỏ của cô, linh tinh hôn trên cổ cô.
Vân Li cảm giác được anh phản ứng, xin tha nói: "Đừng......"
Phó Chí Tắc dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, biểu tình nhập nhèm, ngữ khí lười nhác: "Anh sẽ nhẹ nhàng."
"......"
Khi Phó Chí Tắc đang chuẩn bị bữa trưa, khuôn mặt Vân Li còn vùi vào gối, anh đi qua gõ cửa
Vân Li đầy mình oán khí cố tình quay mặt vào tường.
Phó Chí Tắc tựa vào cửa, buồn cười mà nhìn người trên giường, anh cố tình kéo chăn của Vân Li, cô không mặc quần áo, thề sống chết bảo vệ cái chăn trong tay.
Nhưng bởi vậy mà thành công kéo cô ngồi dậy.
Nhặt quần áo trong góc lên, Phó Chí Tắc tự giác quay lưng về phía cô.
Vân Li đã hoàn toàn không tin nhân phẩm của anh, một tay nắm lấy chăn, một tay khác cẩn thận dè mặc vào ở dưới chăn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của Phó Chí Tắc.
"Nhanh nào." Anh lười biếng nói: "Còn nghe tiếng, anh sẽ muốn đấy."
"......"
Vân Li ba bước thành hai mặc quần áo, nghe thấy tiếng cô bước xuống giường, anh xoay người, thoáng nhìn thấy chân trần cô, cau mày kéo dép bông dưới giường ra cho cô.
Cô kéo lê giày, chậm rì rì đi đến toilet, Phó Chí Tắc đi theo cô, cho một ít nước ấm để cô rửa mặt.
Thấy anh vẫn luôn đi theo mình, Vân Li hoang mang nói: "Làm sao vậy?"
Trong mắt Phó Chí Tắc mang ý cười: "Sợ em té."
Lại bị anh trêu ghẹo, Vân Li thẹn quá thành giận, nhúng ngón tay dính nước ném lên người anh, Phó Chí Tắc ngước mắt, không chút để ý mà khảy khảy
Cả hai không có lịch trình nào khác vào hôm nay, thứ tư phải về Tây Phục, Vân Li ăn chiếc bánh mì nướng mà Phó Chí Tắc đã xé thành từng miếng trước đó, hỏi: "Bình thường anh về Nam Vu sẽ đi gặp anh Giang Uyên sao?"
Phó Chí Tắc nhấp một ngụm sữa, tùy ý đáp: "Ừ."
"Vậy nếu không thì lát nữa chúng ta đi gặp anh ấy nha?" Để ý đến ánh mắt của anh, Vân Li chần chờ nói: "Bởi vì có cuộc họp vào thứ thứ hai thứ ba, thứ tư phải đi rồi"
Vân Li càng làm rõ ý đồ của mình: "Sau này em muốn đồng hành với anh."
Tay Phó Chí Tắc cứng lại, sữa bò sô cô la trong chai thủy tinh, nhìn sang, đối diện là đôi mắt trong veo của Vân Li.
Các khía cạnh cuộc sống, đều đã có thân ảnh của cô.
Anh không suy nghĩ, trực tiếp ừ một tiếng.
Giang Uyên được an táng ở nghĩa trang, Vân Li chọn trên bản đồ hồi lâu, muốn mua một bó hoa tươi mang theo dọc đường, Phó Chí Tắc thấy cô thu dọn đồ đạc bận tới bận lui, còn mình thì ngồi trên sô pha chơi Sudoku.
Chờ Vân Li có thể ra ngoài, đã hơn ba giờ.
Dừng trước tiệm hoa, Vân Li chọn một bó hoa trắng, rồi trở về xe.
Phó Chí Tắc nhìn lướt qua, bỗng nhiên nói: "Em chưa từng tặng hoa cho anh."
"......"
Khi anh nói lời này thì không mang theo cảm xúc đặc biệt nào, lập tức khởi động xe.
Vân Li nói "Chờ chút", lại xuống xe, Phó Chí Tắc ở bên cửa sổ, trên kính chiếu hậu nhìn Vân Li ôm bó hoa lan tử la.
Cô nhét lan tử la vào trong lòng ngực Phó Chí Tắc: "Vậy em tặng anh bó hoa thứ nhất, bó hoa thứ hai sẽ tặng cho anh Giang Uyên."
Phó Chí Tắc cười: "Không cần."
Nhưng vẫn nhận hoa, xoay màng nhựa, sau khi đảm bảo không dập cánh hoa rồi mới đặt ghế sau.
Nghĩa trang ở ngoại ô thành phố Nam Vu, Vân Li gần như không đi thăm mộ, sau khi đi vào khu viên, cô cũng không thấy người khác.
Phó Chí Tắc thông thạo đến một vị trí, Vân Li cúi đầu nhìn, trên bia mộ có tấm hình của Giang Uyên, không lớn không nhỏ, cười nhạt, nhìn màn ảnh.
Vân Li bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng, kỹ thuật, độ rõ nét của bức ảnh, đều rất quen thuộc.
Cô nhớ tới hình thẻ trên căn cước của Phó Chí Tắc.
Cảm thấy hình thẻ của hai người có thể là được chụp cùng nhau.
Mà giờ phút này, Phó Chí Tắc chỉ có thể đối mặt với một cái một tảng đá lạnh lẽo.
Trong lòng Vân Li khó chịu nói không nên lời.
Phó Chí Tắc nhặt vài chiếc lá rơi bên cạnh, phủi bụi trên ngôi mộ.
Phó Chí Tắc kéo tay Vân Li: "Anh, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn gái em."
Ngữ khí anh nhẹ nhàng, tựa như đang nói chuyện với một người bạn cũ: "Lần trước đã nói Li Li về anh, em nói qua qua với anh, em không muốn chia tay."
Vân Li sửng sốt, tầm mắt Phó Chí Tắc rũ xuống: "Chúng em ở bên nhau lần nữa."
"Nhìn thấy nhật ký của anh, biết anh muốn sống." Anh dừng lại một lúc lâu, nhìn ảnh chụp