Cách đó không xa, nam tử đồng hành cùng hắn đang đứng ở chỗ vừa rồi của bọn họ, nhìn xung quanh.
Hắn giống như lúc trước, che lại miệng nàng, tránh để nàng phát ra tiếng sẽ khiến cho người của hắn tới tìm chú ý.
“Đại Tranh, ngươi vốn không nên tới Trường An, ngươi biết đại tịch thế khảo dựa theo luật pháp Yến triều sẽ xử trí như thế nào không?” Hắn giống như quỷ mị thấp giọng đe dọa ở nàng bên tai, những trừng phạt đó giống như hiện ra ngay ở trước mắt nàng, “Những người đó sẽ mổ bụng ngươi, ngươi từng thấy chưa?”“Ta đã thấy rồi, những người đó đau đến nỗi ngay cả kêu cũng kêu không được, máu còn lưu lại ba ngày ba đêm cũng rửa không sạch.
” Ngón tay hắn nhẹ điểm bụng nàng, có thể dễ như trở bàn tay mà cảm nhận được nàng run rẩy.
“Đại Tranh, chỉ cần ta muốn, ta sẽ có thể khiến cho ngươi rơi vào kết cục này,” hắn từng chữ tru tâm, buốt giá giống như gió lạnh, “Cho nên, sao ngươi còn dám nhắc điều kiện với ta?”Hắn cảm nhận được mu bàn tay lạnh lẽo, mới phát giác nàng khóc, niềm vui vẻ kéo tới toàn thân hắn, nước mắt mềm mại ướt át chảy thành dòng như cam lộ làm dễ chịu toàn thân tràn ngập ác ý đến tận xương cốt kia của hắn.
Nàng hu hu phát ra âm thanh, nhưng bị hắn lòng bàn tay ngăn lại.
“À, ngươi đang nhắc nhở ta tên họ Chu kia phải không? Hiện tại phụ thân hắn đã từ bỏ hắn, mặc hắn nhốt ở địa lao, mà hắn, chỉ cần chọc ta mà xem.
”Cả nhà bọn họ vốn chính là phe phái của Thái Tử, giờ đã tự thân khó bảo toàn, phụ thân hắn chắc chắn sẽ không vì một tên con vợ lẽ mà có động tác gì.
Phó Lan Tiêu nói: “Ngươi muốn đi bầu bạn với hắn sao? Đại Tranh.
”Đại Tranh không hề để ý mà giãy giụa, nhưng sức lực nàng không thắng nổi Phó Lan Tiêu.
Hắn bực bội lại lòng sinh cổ quái, yếu như vậy, eo nhỏ như vậy, một tay hoàn toàn có thể ôm hết, khó trách cứ luôn lộ ra dáng vẻ thanh thuần, đi câu dẫn người.
Ngay ở trên hội thơ phú, cũng không chịu ngồi yên, nếu thực sự có một vài nam nhân thích như vậy, nàng chỉ sợ cũng muốn đi đóng góp cho người ta.
Cưới nương tử nào, cũng chẳng qua là một kẻ “Có một thân khác” mà thôi.
“Kết cục của ngươi như thế nào, chẳng qua đều dựa hết vào ý muốn của ta.
”Cả khuôn mặt của Đại Tranh tái nhợt, giãy giụa lợi hại hơn, nàng nảy sinh ác độc mà cắn tay hắn một cái, cho đến khi mùi máu gần như xông lên xoang mũi, nàng mới được buông ra.
Nàng nhận ra nàng đã sắp cắn rớt một miếng thịt của hắn luôn rồi.
Nàng hô hấp liên tục từng ngụm, giống như con cá mắc cạn, ở bên bờ kéo dài hơi tàn, đồng thời lại tận lực cách hắn xa một ít.
“Lan Cửu, lúc trước nếu ta biết ngươi là người như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi.
”“Hiện tại cũng đã chậm.
” Dù cho trên tay máu tươi đầm đìa, Phó Lan Tiêu tựa như không cảm giác được đau