Edit: Hoàng Tuyến
Beta: Mona
Lần trước ta ăn Hoàn dương đan, lúc hồn thể trở lại thân xác có cảm giác ra sao cũng không rõ ràng lắm, còn lần này, trong thân thể, cảm giác từ mỗi giác quan truyền đến lại hết sức rõ ràng.
Có đau đớn thật, nhưng mà càng đau đớn lại càng khiến ta ý thức được rằng cơ thể của ta đã trở lại.
Nhúc nhích đầu ngón tay có chút tê dại, ta gắt gao siết chặt nắm tay, oành một tiếng, tầng băng đóng trên tay ta vỡ vụn, một loạt tiếng răng rắc nối tiếp vang lên, lớp băng bao phủ thân thể ta vỡ nát toàn bộ.
Ta mở hai mắt, nhảy xuống từ tường băng vừa nới lỏng, rơi xuống đất, ta khởi động thân mình, đứng lên, rũ rũ quần áo, hé miệng nhẹ thở ra một hơi.
Nhìn hơi thở trong miệng hóa thành sương trắng lượn lờ mà bay bên trong động băng ở đây, thật sự là nhớ loại độ ấm này mà. Ta xoay xoay cổ, hít vào một hơi thật sâu, không khí lạnh như băng cũng không tồi.
Dùng thân thể của chính mình cảm nhận vạn vật trên thế gian làm ta tràn ngập thích thú từ tận đáy lòng.
“Đi thôi.” Ta nhìn Cầm Thiên Huyền lẳng lặng đứng trước mặt, nói, “Ta nên về núi Trần Tắc rồi.”
Không thể để Mặc Thanh đợi lâu.
Cầm Thiên Huyền cúi mặt: “Cấu tạo động trong núi này vốn phức tạp, lại có mê trận, đi theo sau ta đi, nhất định không được đi sai bước.”
Ta cười: “Lộ Chiêu Diêu ta không đến nỗi đi đường cũng không nổi chứ.” Lời vừa dứt, ta bước từng bước ra, lại thấy chân cứng đờ, chân đặt trên đất thậm chí không chịu sự điều khiển của ý thức. Thân thể ta lung lay hai cái, tưởng như sắp đứng vững nhưng thật kỳ quái là không giữ được tứ chi cân bằng, thân mình nghiêng qua một bên thẳng tắp đáp đất.
May mà có một bàn tay đưa ra trước, khó khăn lắm đỡ lấy cánh tay ta, độ ấm bàn tay này so với người bình thường thấp hơn một chút, ta ngẩng đầu liếc nhìn Cầm Thiên Huyền một cái, hắn cụp mi hạ mắt không nhìn ta.
Ta nói một tiếng cám ơn với hắn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn tạm dừng trên cánh tay ta một lát mới thu lại.
“Sao việc đi đứng của ta lại không theo ý muốn vậy.” Ta đập đập đôi chân âm thầm cân nhắc, là vì thân thể của ta quá cứng ngắc? Vậy nhưng lần trước ăn Hoàn dương đan cũng đâu có như thế này.
“Rời hồn đã lâu, không thích ứng cũng phải thôi.”
Cầm Thiên Huyền đưa tay sang bên cạnh bẻ một khối băng rỗng xuống, lại tùy tiện đâm lòng bàn tay vào một khối băng khác rồi nắm chặt tay, máu chảy ra từ lòng bàn tay vào trong khối băng trong suốt kia. Lấy khối băng làm cốc chứa, hắn đưa ta một cốc máu của chính mình, “Máu của ta có thể giúp ngươi mau thích ứng hơn đấy.”
Tuy rằng ta tu Ma đạo, đời này làm chuyện xấu cũng không ít, nhưng chuyện như uống máu người này thật sự chưa làm thử bao giờ, bỗng thấy có chút mới mẻ. Ta đón lấy khối băng trong tay hắn, uống một hơi cạn sạch. Hương vị máu tươi phát ra ở đầu lưỡi, mang theo mùi như mùi rỉ sắt, cũng không khác gì mùi vị khi ta hộc máu lúc đánh nhau ngày trước nếm được.Chính là vừa nuốt máu tươi xuống yết hầu, trong tứ chi liền có cảm giác nhẹ nhàng. Lúc này, ta nhấc thử chân chạy lên phía trước, thân thể đã phối hợp linh hoạt hơn rất nhiều.
Máu của Cầm Thiên Huyền thật thần kỳ, khó trách cũng có thể hồi sinh Lạc Minh Hiên.
“Máu của ngươi đúng là công hiệu, đợi đến lúc ta trở về…” Ta liếm liếm môi, nhịn xuống được câu nói kế tiếp.
Chờ khi ra được khỏi đây, chấm dứt việc này, mỗi ngày ta sẽ cho Chỉ Yên ăn uống bồi bổ, nuôi nàng thật mập mạp, cách hai ngày lại rút máu nàng một lần, mang cho ta bồi dưỡng thân thể.
Ta tính toán bày kế với Chỉ Yên thế này, lặng lẽ liếc mắt nhìn Cầm Thiên Huyền một cái, thấy hắn cũng không để tâm mấy lời ta nói còn xoay người rời đi, ta cũng ngoan ngoãn đi theo sau hắn. Ra ngoài sơn động, trên đường đi trầm mặc, ta liền hỏi hắn: “Ngươi có biết vì sao máu của mình lại có công hiệu như vậy không?”
“Nghe đồn tổ tiên có tiền bối phi thăng thành tiên, từ đấy về sau con cháu liền có được phúc này, phụ thuộc trực tiếp vào dòng mạch, nhiều thế hệ như thế ai cũng như nhau.”
Ồ, hóa ra sau khi phi thăng, mấy vị tiên nhân vẫn chừa cho con cháu chút phúc ấm, ta đây là quả phụ của tiên nhân, có khi nào cũng nhận được mấy thứ này nọ ngoài ý muốn chăng? Nghĩ như thế, ta liền thăm dò khí tức trong người, nhưng thăm dò quá mức chú tâm nên ta đã lao nửa người vào mê trận..
Lập tức có bàn tay đến cầm lấy tay, túm thân thể đang một nửa ở trong mê trận của ta quay về.
“Cẩn thận.”
Hắn rất nhanh thả tay ra.
Ta khụ một tiếng, cũng hiểu mình đáng ra phải chuyên tâm đi đường. Tự nhiên lại khiến một người tu Đạo Bồ Tát phải đến túm ta mấy lần, là Bồ Tát sống thanh tâm tĩnh thần thì không sao nhưng Cầm Thiên Huyền này lại có “chuyện cũ” nữa chứ!
Lần trước bị ta trừng mắt nhìn đến mức sinh ra Tâm Ma, người ta đã phải vất vả cỡ nào mới diệt được, lại đến lần này phải tự tay túm lấy ta, ta thật đúng là không biết phải bồi thường hắn thế nào cho phải.
Tiếp tục duy trì im lặng ra khỏi sơn động, Thập Thất đang ngồi chồm hỗm bên người Chỉ Yên lập tức dựng thẳng sống lưng, tròng mắt phát sáng lòe lòe, nhìn chằm chằm vào ta, hai chân dậm một cái, lập tức vọt lên từ mặt đất xông đến chỗ ta: “Môn chủ!”
Nàng gào rống được một tiếng, cả người đã dính lên người ta rồi.
Ta ôm nàng trong lòng, cảm nhận thể trọng của nàng, nhưng thật ra so với trước kia nhẹ đi rất nhiều. Phải ra hải ngoại tiên đảo nên chịu khổ không ít.
“Tư Mã Dung nói ta đi tìm cỏ bất tử có thể hồi sinh người, mà người đây không có cỏ bất tử cũng sống lại! Cái kẻ đại lừa đảo kia! Ta muốn trở về đánh hắn một trận! Hại ta ra ngoài chạy một vòng lớn như vậy!”
Ta ôm lưng nàng vỗ vỗ, có chút dở khóc dở cười.
“Chỉ Yên.” Cầm Thiên Huyền phía sau đi đến bên người Chỉ Yên gọi nàng một tiếng, “Có thể buông mắt trận ra.”
Hắn vừa dứt lời, Chỉ Yên buông lỏng hai tay, Lục Hợp kiếm lập tức từ trên mắt trận bắn ra. Chỉ một thoáng, mắt trận dịch chuyển, chạy không thấy bóng dáng, mà toàn bộ thế giới trong trận thoáng chốc bắt đầu biến chuyển nghiêm trọng.Ta ôm lấy Thập Thất, vươn tay ra, triệu hồi Lục Hợp kiếm.
Nhanh chóng làm khí tức quanh thân lưu chuyển ba vòng, khởi động pháp lực cơ thể một lần nữa. Ta nhìn ra phía xa, đúng là phải dùng hết sức để phá vỡ mê trận này. Cầm Thiên Huyền ở bên cạnh vừa ngâm một chữ “Phá”, khung cảnh băng tuyết trước mặt điên đảo rung chuyển mở một con đường, nối thẳng ra bầu trời bao la.
Ta một tay ôm Thập Thất, một tay dắt Chỉ Yên, theo con đường Cầm Thiên Huyền vừa phá vỡ mê trận bay ra, nhưng bay trong chốc lát, tới giữa không trung rồi mà vẫn không thấy hắn bay theo. Ta quay đầu lại nhìn, thấy Cầm Thiên Huyền còn đang đứng ở bên trong trận pháp rung chuyển điên đảo ngửa đầu nhìn ta.
“Không đi à?”
“Tố Sơn trận pháp không thể loạn được, ta phải ở lại giữ vững nó, các ngươi tự mình đi đi.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, Thập Thất ở bên người ta giật giật: “Ờ....” Nàng rối rắm gãi gãi đầu, “Môn chủ....”
“Làm sao vậy?”
“Cái này.... Mặc dù tên hay lảm nhảm đó có lúc làm người ta chán ghét, nhưng lúc chúng ta vào trận, người này có đánh một trận với đại tuyết yêu. Hắn vì cứu ta nên mới bị thương nặng như vậy. Ta, ta có nên ở lại giúp hắn không?”
Ta nói: “Ngươi không có pháp thuật, ở lại cũng vô dụng.”
“Đông Sơn chủ không cần áy náy.” Cầm Thiên Huyền ở dưới nói, ” Trên núi Tiên thai ngươi giúp ta, tuyết yêu trong trận pháp chẳng qua là ta trả ơn lại cho ngươi thôi.”
Đạo lý đơn giản này, Thập Thất nghe hiểu được, nàng gật đầu: “Cũng tốt, ta không muốn tách khỏi Môn chủ. Nhưng mà ngươi nhớ kỹ, ngươi giúp ta tìm được thân thể của Môn chủ, còn cứu Môn chủ của ta, cũng chính là đã cứu ta. Về sau ngươi có khó khăn gì, muốn Lộ Thập Thất ta hỗ trợ, ta quyết không chối từ.”
Ta vỗ đầu Thập Thất một cái: “Cái gì cũng đổ lên đầu mình, con bé nhà ngươi có ngốc hay không đây.” Ta nói nàng một câu, liền quay đầu liếc Cầm Thiên Huyền nói, “Không cần biết trước kia mọi chuyện ra sao, từ nay về sau nếu Cầm Thiên Huyền ngươi cần Vạn Lục Môn ta hỗ trợ thì cứ đến thông báo.”
Không nhìn Cầm Thiên Huyền thêm nữa, ta bay ra khỏi trận pháp Tố Sơn.
Mà ở bên ngoài trận pháp cũng đang diễn ra một cuộc chiến tranh giành quyết liệt.
Ám La Vệ cùng môn đồ của Thiên Trần Các chia làm hai phe.
Ta đang cảm thấy kỳ lạ tại sao người của Thiên Trần Các bỗng dưng lại tâm huyết như vậy thì thấy tên cầm đầu chính là Tiểu Chu Sa, hắn ngẩng đầu nhìn thấy ta, Thập Thất và Chỉ Yên.
“Chỉ Yên cô nương!” Hắn hô một tiếng, “Ngươi có gặp trở ngại gì không?”
Các chủ nhà mình rơi vào trận pháp thì không chút lo lắng, nhưng thấy Chỉ Yên lại tỏ ra nóng nảy vội
vã như thế, người của Thiên Trần Các đúng là khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi mà. Hay cũng có thể nói… Bọn họ có sự tin tưởng tuyệt đối vào Cầm Thiên Huyền, cho rằng hắn có bước vào trận pháp cũng không sao cả?
“Tố Ngôn ca....” Một câu còn chưa dứt, một mũi tên từ phía dưới bắn lên “viu” một cái, sượt qua chóp mũi của ta bay lên bầu trời, cắt ngang câu nói của Chỉ Yên.
Ta nhìn xuống dưới.
Trong đám Ám La Vệ đang che mặt có mấy người lộ ra thần sắc kinh ngạc lẫn ngạc nhiên.“Đông Sơn chủ?”
“Không.... Đó là.... Lộ.... Lộ....”
Lắp ba lắp bắp nửa ngày trời, ngay cả tên của ta còn không nói ra được, giữ các người ở lại làm gì?
Ta hừ lạnh một tiếng, trở tay đã kéo Thập Thất đang đeo trên người xuống, sau đó nhắm thẳng xuống đất: “Một đống này, đánh cho ta.”
“Vui quá! Lại được nhận lệnh của Môn chủ!” Thập Thất vừa hoan hô vừa lao đầu phóng xuống, ta xoay tròn thân hạ xuống chỗ những môn đồ Thiên Trần Các bên kia, thả Chỉ Yên qua một bên, quay đầu hỏi Tố Ngôn: “Có linh đan gì mà trong khoảng thời gian ngắn nâng cao công pháp không, cho ta hai viên đi.”
Tố Ngôn thấy ta, hai mắt trợn thật lớn, mà đám đệ tử Thiên Trần Các đứng phía sau hắn cũng đều mang vẻ mặt như vừa gặp quỷ.
Không thèm phí công trợn mắt lại với mấy người này, ta liếc Chỉ Yên một cái, nàng lập tức hiểu ý, kéo Tố Ngôn sang một bên giải thích rõ ràng. Ta tranh thủ thời gian này ngồi xếp bằng tại chỗ, điều hòa khí tức trong thân thể cho thông thuận, mở hết những điểm phong bế trong gân cốt.
Đến khi ta mở mắt, Chỉ Yên đã đưa đan dược đến, ta ngửa đầu ăn sạch, còn tranh thủ hỏi một câu: “Tình trạng hiện tại ở núi Trần Tắc thế nào?”
“À… cái đó…” Ta vừa ngồi vừa nghe Tố Ngôn ở bên cạnh nói, “Dường như Khương Vũ và Bắc Sơn chủ kia đã đạt thành hiệp nghị gì đó, núi Trần Tắc vừa xảy ra nội chiến, thôn dưới chân núi cũng bị hủy. Ta sai người đi bảo vệ dân chúng, đã có tin tức truyền về nói, hình như Lệ Trần Lan đã trở về rồi. Hắn ở trên Vô Ác Điện đánh đến long trời lở đất, dưới chân núi cũng không biết tình hình cụ thể ra sao.”
Ta mở hai mắt. Siết chặt nắm đấm.
Nhiều người như vậy lại dám bắt nạt tiểu quái dị, tưởng rằng Lộ Chiêu Diêu ta đã chết, các người có thể tạo phản sao?
Điều tức thân thể xong, ta đứng dậy, cầm Lục Hợp kiếm, dùng thuật di chuyển nhanh chóng rời đi, nghe thấy Tố Ngôn nói: “Ngươi… Lộ Chiêu Diêu…Vì sao lại sống lại?”
Tại sao ta sống lại ư?
Bởi vì có một người yêu ta sâu đậm, không thể nhẫn tâm phụ lòng.
Mà đáp án này, ta không cần nói cho bất cứ kẻ nào nghe cả.
Vừa dùng thuật di chuyển, Thập Thất đang đánh người đến là vui vẻ từ xa gào lên với ta: “Môn chủ! Ngươi dẫn ta cùng đi đi!”
“Thu dọn xong thì tự mình về nhà.”
Nói xong những lời này thân hình ta liền biến mất, khi xuất hiện lại vừa đúng xuất hiện trên đỉnh Vô Ác Điện.
Đúng như lời Tố Ngôn nói, hiện tại Vô Ác Điện đang đánh chém đến trời đất mịt mù, rõ ràng sắc trời đã gần sáng mà khí đen vẫn che kín mít.
Gió đen cuồn cuộn, thổi tung mớ tóc dài lẫn y phục của ta, ta dùng Thiên lý nhãn xuyên qua hắc phong xem xét tâm gió trong Vô Ác Điện, vậy nhưng lại thấy Mặc Thanh đứng ở giữa, kiếm Vạn Quân trong tay hắn dựng thẳng tắp trên mặt đất, chặn ngay trên ngực Lạc Minh Hiên đang mê man trên mặt đất.
Xác của Lạc Minh Hiên, chưa bị đám người đó cướp đi.
Mà ở trước mặt hắn, hắc phong bao vây bốn phía, tách biệt với chưởng môn tứ đại Tiên Môn kia, Bắc Sơn chủ, Trưởng Ám La Vệ và… Khương Vũ.
Lâu rồi không thấy, tiểu Đoản Mao vẫn có quả đầu ngắn càn rỡ phô trương như vậy. Ta thưởng thức sự phô trương này của hắn, nhưng hôm nay không có ý muốn nhìn thấy hắn.
Mấy người đó đang tạo thành một thế giằng co quỷ dị ở giữa hắc phong, là Mặc Thanh lấy lực của kiếm Vạn Quân cuốn ra, kiềm chế các bên với nhau, quanh người hắn đã là một mảnh núi đất đá hỗn độn, cầu thang trước núi đã sớm bị phá hủy không nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Nhất định ở đây đã trải qua trận chiến kịch liệt thế nào mới kéo đến cục diện kiềm chế lẫn nhau thế này.
Mà cứ tiêu hao sức lực dần như vậy, ai kiệt lực trước, kẻ đó thua.
Ta rút Lục Hợp kiếm ra khỏi vỏ, Thiên Lôi trên thân kiếm “Đùng đùng” rung chuyển, điện quang giống như xuyên thấu qua tất cả hắc ám, Mặc Thanh đưa lưng về phía ta cho nên hắn không phát hiện ra, nhưng Khương Vũ lập tức quay đầu nhìn thẳng về phía ta.
Chỉ một thoáng, lấy Mặc Thanh làm trung tâm hắc phong rung mạnh lên, Khương Vũ cắn răng, lui lại từng bước.
Ta tụ lực gọi đến một đạo Thiên Lôi, ầm vang một tiếng, dừng ngay ở chỗ tứ đại Tiên Môn cùng khương Vũ kia.
Thiên Lôi tới bất ngờ không kịp đề phòng, mấy người đang công pháp đột nhiên bị cắt đứt, lập tức lui về phía sau thật nhanh, phụt ra một ngụm máu tươi. Mà trong lúc đó, hắc khí quanh thân Mặc Thanh hóa thành một cái roi thật lớn, quất một tiếng chấn động, dùng thế quét sạch vạn quân hất bay đám người kia đi.
Mất thế cân bằng, Bắc Sơn chủ cùng Trưởng Ám La Vệ cũng không may mắn thoát khỏi, đều bị đánh bay sang một bên, quỳ rạp trên đất hộc máu.
Giây lát sau, cây roi khổng lồ vần vũ trong không trung biến mất, hắc khí tan hết.
Trời sáng rõ ràng. Mặt trời nơi xa hiện lên qua đỉnh ngọn núi cao nhất, ánh sáng vương vãi trên đống hoang toàn bụi bặm nơi đây.
Ta đứng trên Vô Ác Điện đã rách nát, ánh mắt thản nhiên quét qua một vòng những người bị đánh gục, cuối cùng dừng trên người Mặc Thanh. Đúng lúc hắn cũng quay đầu lại nhìn ta, trong mắt tràn ngập ánh nắng ban mai, gió thổi tới làm tay áo hắn bay bay, một luồng gió từ phía sau cũng mềm nhẹ phất qua bên tai ta.
Đúng đầu tháng tư, ngọn gió ấm áp dịu dàng tựa như đầu ngón tay lẫn cánh môi hắn.
Đống hỗn độn trên đỉnh núi này, trông không giống như chiến trường mà giống như một ngày tháng năm nào đó.
Ta đã khỏe hẳn sau khi bị Lạc Minh Hiên đánh trọng thương, từ trong khe suối đi ra, trở lại núi Trần Tắc, tìm thấy Mặc Thanh trong ngôi miếu đổ nát trên núi.
Khi đó lòng ta ngập tràn oán hận, chỉ một lòng muốn báo thù, vì thế không nhìn ra cũng không quá để ý đến ánh mắt của Mặc Thanh.
Hiện giờ, giống như ta đang bù lại sự trì độn năm xưa ấy.
Ta vút lên bay tới đỉnh, đi tới trước mặt Mặc Thanh, không hề do dự, vươn tay, ôm chầm lấy cổ hắn, tập kích bờ môi hắn.
Đúng vậy, ta con mẹ nó muốn làm như vậy lâu rồi.
Xâm nhập, khiêu khích, cường thế gặm cắn, nghĩ muốn ăn hắn luôn, cũng nghĩ muốn càng nhiều hơn nữa, muốn hắn mạnh mẽ, cứng rắn đáp lại.
Không cần lo cho ta đâu, cứ ôm chặt ta, vò nát ta, giữ lấy ta, ta cũng sẽ đối xử với ngươi như vậy.
Bởi vì hóa ra ta đã thích ngươi, thích đến mức dù ta dùng toàn lực khắc chế, nhưng vừa chạm vào ngươi đã khiến cho ta điên cuồng rồi.
Ta muốn ngươi là của ta, cũng ngươi thuộc về ta nữa.