“Ngại quá, tôi có việc phải đi trước đây.
”Châu Văn Vũ trơ mắt nhìn khuôn mặt cô gái tràn đầy nụ cười rạng rỡ cùng chàng trai mang vẻ mặt bình thản quay người rời đi.
Không phải chứ, cậu ấy còn chưa nói xong mấy lời dùng để thuyết phục người khác mà.
Lâm Bạch Du vội vàng lôi kéo Tùy Khâm rời đi: “Cũng không biết bọn họ đã rời khỏi văn phòng chưa, không phải vừa rồi cậu không muốn à?”Tùy Khâm im lặng hai giây: “Bây giờ thì muốn.
”Chỉ là anh thấy nam sinh kia nói chuyện cả nửa ngày, nghe đến nỗi bực bội.
“Có vấn đề gì không?”Lần đầu tiên Lâm Bạch Du phát hiện thế mà cảm xúc của Tùy Khâm lại thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn giống như bầu trời âm u, bây giờ lại như mây đen đã tan đi.
Cô không chút do dự nói: “Không có vấn đề gì cả.
”Tùy Khâm đồng ý với cô, sao lại có vấn đề được chứ.
Lâm Bạch Du gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc: [Cậu còn ở văn phòng không? Tớ đi tìm cậu nhé?]Tần Bắc Bắc đang ở phía sau tòa thí nghiệm, nơi này vào ngày thường hẻo lánh ít dấu chân người, bây giờ tất cả học sinh đều đến sân vận động cho nên càng không có ai.
Cô ấy trả lời: [Tớ không đến sân vận động nữa.
]Sợ Lâm Bạch Du không đi xem thi đấu lại đến đây với mình nên Tần Bắc Bắc lại gõ chữ: [Tớ muốn ra ngoài chơi, cậu và bọn Châu Mạt đi cùng nhau đi.
]Cô ấy lại bổ sung: [Phương Vân Kỳ cũng ở đây.
]Lâm Bạch Du đoán được suy nghĩ của cô ấy, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn cô ấy không muốn đối mặt với các bạn học ở sân vận động.
Không chỉ có khối 12, còn có khối 10 và khối 11, mấy ngàn người, chuyện của Tần Bắc Bắc vốn không phải là bí mật.
Không đến cũng tốt.
Nhưng mà, trong khi hội thao diễn ra, trường học sẽ đóng cổng lại, chỉ đến giờ tan học mới mở ra, cho nên Tần Bắc Bắc muốn ra khỏi trường thì cần phải xin nghỉ.
Phương Vân Kỳ nhìn ra được suy nghĩ của cô ấy, đề nghị: “Nếu không thì, cậu từ đây trèo ra ngoài đi?”Tần Bắc Bắc lắc đầu: “Tôi không trèo qua được đâu, lỡ như té ngã…”“Cậu như vậy không phải là xem thường tôi sao?” Phương Vân Kỳ suy nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Cậu chờ ở đây, tôi nhớ tòa thí nghiệm có thang.
”Tần Bắc Bắc nhìn bóng dáng chạy xa của cậu.
Bọn họ rất ít khi có khoảng thời gian ở chung hòa hợp như vậy, lần đầu tiên phát hiện cái người Phương Vân Kỳ này, thật ra cũng rất tốt.
Cô ấy không chờ tại chỗ, mà là vòng về phía trước văn phòng, tìm giáo viên chủ nhiệm Đào Thư Thúy xin giấy phép nghỉ học.
Tần Bắc Bắc có bệnh án, cho nên có lý do chính đáng.
Điều phiền toái duy nhất chính là Phương Vân Kỳ, nhưng cô ấy nghĩ quá phiền toái rồi, Đào Thư Thúy lại nói thẳng: “Để em ấy đi cùng em cũng tốt, có nam sinh ở cùng thì càng an toàn hơn.
”Tần Bắc Bắc trực tiếp cầm hai tờ giấy xin nghỉ trở lại tòa thí nghiệm.
Cô ấy nhìn thấy Phương Vân Kỳ đang khiêng cái thang di chuyển lung tung, tên ngốc này cũng không biết bỏ thang xuống rồi tìm cô ấy.
“Tần Bắc Bắc…”“Tôi ở đây.
”“Không phải kêu cậu đừng đi đâu rồi sao?” Phương Vân Kỳ vô thức mở miệng, rồi nhỏ giọng lại để tránh cho mình giống như đang hung dữ với người ta.
“Cậu leo lên trên đi, tôi đỡ.
”Trước nay cậu còn chưa thử qua nói chuyện dịu dàng như vậy, có chút không được tự nhiên.
Thấy Tần Bắc Bắc vẫn đứng im ở đó, Phương Vân Kỳ trở nên nôn nóng, cậu thúc giục: “Nhanh lên, nếu không sẽ bị bảo vệ phát hiện.
”Tần Bắc Bắc bỗng nhiên cười rộ lên, lắc lắc tờ giấy trong tay: “Tôi có đơn xin nghỉ.
”Phương Vân Kỳ: ?Suýt chút nữa là cậu đã buột miệng thốt ra một câu “Cậu xin nghỉ rồi sao không nói sớm”, nhưng sắp đến bên miệng thì cậu gắng gượng nhịn xuống: “Thế tốt quá rồi.
”Phương Vân Kỳ đã chuẩn bị tốt việc dẫn cô ấy trốn học.
Tần Bắc Bắc mời cậu: “Phương Vân Kỳ, chúng ta đi ra ngoài chơi cùng nhau đi.
”Rất lâu về sau, Phương Vân Kỳ vẫn nhớ rõ ngày hôm nay, cô gái tóc ngắn đứng ở ven tường màu trắng mỉm cười mở lời mời cậu.
Đây là buổi “hẹn hò” lần đầu tiên của Tần Bắc Bắc và cậu.
-Lâm Bạch Du và Tùy Khâm quay lại vị trí lớp số 1.
Châu Văn Vũ ở cách đó không xa nhìn thấy chưa tới một phút bọn họ đã quay về thì vô cùng buồn bực, nghiêm trọng nghi ngờ rằng bọn họ cố ý.
Nhất định là do không muốn nghe mình dông dài.
Cô gái đứng ở bên cạnh Tùy Khâm, mặc bộ đồng phục trắng xanh, không biết đang nói cái gì, sợi tóc cũng lay động theo, mi mắt cong cong.
Tùy Khâm mang khuôn mặt lạnh nhạt, mặc đồng phục giống nhau, cao hơn cô một cái đầu.
Châu Văn Vũ nhìn chằm chằm phía bên kia, trong lòng buồn bực không thôi, bất chợt đối diện với ánh mắt của chàng trai lướt qua đỉnh đầu của cô gái.
Hô hấp của Châu Văn Vũ cứng lại.
Rõ