Hôm nay là ngày đầu tiên, buổi sáng đều là vòng đấu loại, Châu Mạt tham gia chạy nước rút 50 mét, một nữ sinh khác đăng ký chạy bộ 200 mét nên đặt điện thoại ở chỗ Lâm Bạch Du.
Châu Mạt tập trung tham gia, chạy được hạng năm.
Lâm Bạch Du bị cô ấy kéo đến cạnh đường băng để cổ vũ cho bạn học cùng lớp, không ngờ rằng mới vừa chạy xong 200 mét, nữ sinh đã suy yếu ngã xuống.
Hai người đều giật mình.
Lớp trưởng vô cùng gấp gáp: “Đến phòng y tế, đến phòng y tế!”Nữ sinh bình tĩnh hơn ai hết, khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Tôi chỉ đau bụng mà thôi, buổi sáng hôm nay bà dì cả đột nhiên đến…”Lâm Bạch Du và Châu Mạt đỡ cô ấy đi nghỉ ngơi, uống nước ấm.
Trong lúc nhất thời, chỗ lớp số 1 nhốn nháo hoảng loạn.
Tùy Khâm ngồi ở cuối cùng, nhìn bóng dáng đi qua ở trước phía.
Các nam sinh thời nay đa số đều lén thảo luận về kỳ kinh nguyệt của các nữ sinh, các nam sinh ngồi ở hàng phía sau lén trao đổi về bí mật nhỏ của các nữ sinh.
Ví dụ như kỳ sinh lý lại kêu là bà dì cả, một tháng một lần, sẽ đau bụng, trong lúc đó tính tình có thể sẽ trở nên nóng nảy, cảm xúc hay thay đổi.
Tốt nhất phải uống nước ấm và nước đường đỏ, không thể uống lạnh, nếu không bụng sẽ càng đau.
“Đau bụng?”“Đúng vậy, không thể uống lạnh, mỗi tháng mẹ tôi đều phải xin nghỉ ở nhà để nghỉ ngơi…” Nam sinh trả lời xong, mới nhận ra người hỏi chuyện là ai.
Cậu ta sợ ngây người.
Thế mà Tùy Khâm lại xen mồm vào chủ đề này của bọn họ.
Quen biết Lâm Bạch Du đã hơn một tháng, nhưng Tùy Khâm vẫn chưa thấy được lúc cô đau bụng, anh cũng không đau bụng.
Chẳng lẽ Lâm Bạch Du một mình chịu đựng cơn đau này sao?Một lúc lâu sau, nữ sinh đến kỳ sinh lý cuối cùng cũng đã bớt đau, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch, cả người không có sức lực.
Trận đấu còn lại của cô ấy vào ngày mai, lớp trưởng cũng làm chủ kêu cô ấy đừng tham gia.
“Lâm Bạch Du.
”Lâm Bạch Du mới vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì cả ghế dựa và người cô đều bị kéo về phía sau, do Tùy Khâm khống chế.
Trên mặt đất không quá bằng phẳng, khó tránh khỏi ghế sẽ lảo đảo.
Lâm Bạch Du bị giật mình, bả vai gầy yếu mảnh mai được một bàn tay to rộng ấn ở trên ghế, cuối cùng cũng bình yên vô sự.
Tùy Khâm thu tay lại.
“Tùy Khâm.
” Cô gọi anh: “Cậu làm gì thế?”Lâm Bạch Du cứ cảm thấy độ ấm nơi lòng bàn tay anh vẫn còn ở lại trên vai cô.
Chàng trai bị cô nhìn chăm chú thì mím đôi môi mỏng, không mở miệng.
Lâm Bạch Du khó hiểu: “Sao thế?”Sẽ không phải là kéo ghế của mình chơi thôi chứ, Tùy Khâm không phải kiểu người trẻ con như vậy.
“Khi nào cậu có…” Tùy Khâm nhíu mày, cuối cùng phun ra ba chữ: “Bà dì cả.
”“…?”Tim Lâm Bạch Du dừng lại một nhịp.
Một nam sinh như anh hỏi mình vấn đề riêng tư này làm gì.
Tùy Khâm nhìn chằm chằm cô: “Trả lời câu hỏi.
”Lâm Bạch Du thẹn thùng hiếm có: “Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”Trên khuôn mặt lạnh nhạt của thiếu niên xen lẫn vẻ không được tự nhiên, giọng điệu lại không chút để ý: “Không phải mấy nữ sinh các cậu đến cái này thì sẽ đau sao?”“À… Cái này à.
”“Cậu không đau sao?”-Nghe thấy câu hỏi của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Vừa rồi cô còn nghĩ là anh chỉ tò mò về