Tác giả: Khương Chi Ngư
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, Bồ Tát nhỏ hoạt bát đáng yêu có thiên phú hội họa - thiếu niên tài giỏi lạnh nhạt, #SỦNG_NGỌT, chữa lành, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 74 chương
Tình trạng: Hoàn
Giới thiệu:
Lâm Bạch Du từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, có bị thương cũng hết rất nhanh, ngay cả cảm mạo cũng không ngoại lệ, cô vẫn cảm thấy mình là nhân vật nữ chính trong sảng văn(*).
(*) Nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng.
Đến khi 17 tuổi, cô mơ một giấc mơ về một bộ phim khổ tình(*).
(*) Phim khổ tình: Khai thác chủ đề gia đình tan vỡ, tình yêu tan vỡ, hôn nhân tan vỡ và gia đình cực khổ,...
Trong giấc mơ cô hoàn toàn trái ngược với thế giới hiện thực, không chỉ không có tiền, còn bị trở thành công cụ kiếm tiền, thậm chí cuối cùng còn bị mù.
Ngay cả vai phản diện cứu cô cũng không có kết cục tốt.
*
Tùy Khâm sống trong bóng tối, ban ngày đi học, buổi tối làm công, thỉnh thoảng còn đánh nhau, cuộc sống không bao giờ thay đổi.
Ngoại trừ trên người thường hay xuất hiện những vết thương và bệnh tật lạ thường.
Cho đến khi một thiếu nữ có nốt ruồi son giữa mày xông vào cuộc sống của anh: “Tùy Khâm, giờ đến lượt tôi cứu cậu rồi.”
Tùy Khâm cười khẩy, cô cho rằng mình là Bồ Tát sao?
Không ngờ, bạch nguyệt quang(*) trong mắt mọi người lại trở thành bí mật không thể nói của Tùy Khâm.
(*) 白月光=Bạch Nguyệt Quang=Ánh Trăng Sáng: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
“Bồ Tát nhỏ, cậu muốn chiều tôi như thế nào?”
*
Rất lâu trước kia, Tùy Khâm cầu nguyện với Bồ Tát.
“Mong em mỗi năm đều bình an, cho dù thế giới có đảo điên.”
*
Bạch Du là tên gọi khác của ngôi sao (tinh tinh), cho nên nhũ danh của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh.
Sau khi thi đại học, Lâm Bạch Du hỏi: “A Khâm, cậu muốn học gì?”
Tùy Khâm: “Muốn ngắm sao cả đời.”
Sau đó, đài thiên văn tuyên bố một ngôi sao mới do anh phát hiện, đặt tên là “Ngôi sao Lâm Bạch Du”, vĩnh viễn ghi vào lịch sử thiên văn học.
Vào lúc muôn vạn người chú ý, Tùy Khâm viết một câu trên ứng dụng mạng xã hội: “Tặng cho vợ của tôi, cùng với mọi người chăm chú ngắm nhìn vũ trụ.”
***
Định mệnh vốn là một phạm trù trừu tượng mà chưa ai có thể phân tích rõ ràng được, từng có người định nghĩa định mệnh chính là số phận, là quá trình của một cá nhân đã được định sẵn, có định mệnh là sự may mắn nhưng cũng có định mệnh là sự đau khổ, nhưng đến tận cùng, để biết định mệnh là niềm vui hay nỗi buồn của một kiếp người thì còn phải xem kết cục của định mệnh đó như thế nào.
Cuộc đời của cậu thiếu niên Tùy Khâm năm mười bảy tuổi có thể gói gọn trong những từ như: tội nghiệp, đau khổ, xui xẻo. Tùy Khâm vốn có một gia đình yên ấm, có bố mẹ hạnh phúc, anh có thành tích học tập đáng ngưỡng mộ, một tương lai tươi sáng… nhưng rồi mọi thứ vỡ tan khi bố mẹ anh qua đời và phải nương nhờ nhà bác ruột.
Sống ở một căn nhà tồi tàn, suốt ngày phải nghe tiếng mắng nhiếc xỉa xói từ bác, đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng phải chịu bữa đói bữa no, bất kỳ người nào khác ở vị trí của Tùy Khâm nếu có sinh ra cảm giác căm hận cuộc đời thì cũng chả có gì lạ lẫm. Tùy Khâm thì khác, anh mặc kệ đời và tê dại với những thứ bất hạnh.
Tùy Khâm khoác lên mình dáng vẻ lạnh lùng, bất cần đời cùng ánh nhìn như muốn tất cả mọi người tránh mình càng xa càng tốt. Cứ nghĩ rằng bằng cái nhìn gai góc và vô tâm này, cậu thiếu niên khốn khổ có thể lặng lẽ sống ngày qua ngày. Nhưng rồi đúng ngày đúng thời điểm, định mệnh của cuộc đời anh đã xuất hiện.
Ngày Lâm Bạch Du xuất hiện trước mắt Tùy Khâm, cô như nàng công chúa xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi, vết son đỏ ngay giữa hàng chân mày vô cùng hút mắt, cô chói sáng lóa hệt viên ngọc quý bất ngờ hiện hữu ở con đường Nam Hòe nghèo khổ, bần hàn.
Tất cả mọi thứ liên quan đến Lâm Bạch Du đều trái ngược với Tùy Khâm, cô hoạt bát, hòa đồng, nhiệt tình với bạn bè, mang trên người tài hội họa thiên phú, cô còn có người mẹ thương yêu và thấu hiểu hết mực, thoạt nhìn ngỡ hai người như hai thế giới tách bạch, thế nhưng chỉ có Lâm Bạch Du biết giữa bọn họ là mối liên kết gì.
Tùy Khâm cộc tính, kiệm lời, thờ ơ với tất thảy, hầu hết mọi người đều ái ngại anh, chỉ duy nhất Lâm Bạch Du là không.
…Cô là sao băng vụt qua trong chớp mắt, hay là ngân hà mãi không rơi rụng.
“Điều lúc trước tôi nói cậu nghe hết chưa?”
“Nghe rồi.”
“Cậu cứu tôi 17 năm rồi.” Lâm Bạch Du nhìn thiếu niên cao hơn mình rất nhiều, cong môi nói: “Tùy Khâm, giờ đến lượt tôi đến cứu cậu rồi.”...
…Tùy Khâm cười khẩy, cô cho rằng mình là Bồ Tát sao?...
Bồ Tát nhỏ ngày ngày dõi theo anh, lục lọi từ trong tiềm thức để đoán xem sở thích anh là gì? Anh sẽ có suy nghĩ như thế nào? Mỗi ngày cô lại dùng chút dịu dàng đáng yêu qua những ly sữa đậu, phần ăn sáng để an ủi, “chiều hư” anh.
Từ một Tùy Khâm giỏi giấu giếm sự thông minh của mình cả quãng thời gian dài, anh bỏ mặc niềm đam mê thể thao trong môn bóng rổ, không nắm rõ tương lai mình sẽ chọn ngành gì, ra xã hội sẽ làm nghề gì. Nhưng vì Bồ Tát nhỏ, Tùy Khâm đã thay đổi, “vai phản diện” trong giấc mơ của Lâm Bạch Du dần dần được cảm hóa, trở thành một Tùy Khâm ấm áp, hiền hòa đúng hệt như trong suy nghĩ bấy lâu nay của cô.
***
“Chiều Khâm” là một câu truyện thanh xuân vườn trường pha lẫn nhiều yếu tố, có tình thân gia đình, có nghĩa tình bè bạn, có chút ngây ngô của tình cảm thuở mười bảy, mười tám… Ngay từ ban đầu tác giả đã cố tình dẫn dắt câu chuyện thông qua những chi tiết về giấc mơ “hư ảo” của Lâm Bạch Du, sự gắn kết mỏng manh nhưng lại đầy thuyết phục giữa những chi tiết vụn vặt của giấc mơ và cuộc sống thực tế, nó từ từ lý giải cho tất cả những bí ẩn mà Lâm Bạch Du và Tùy Khâm mang trên người từ lúc bé.
Ở giai đoạn đầu tác giả xây dựng Lâm Bạch Du là một thiếu nữ thanh thuần, vô tư lự, xinh đẹp nhưng không hề kiêu ngạo, thiếu nữ như một Bồ Tát nhỏ sống động giữa đời thường, cô tò mò về giấc mơ của mình, thắc mắc vì sao trong tiềm thức mình cứ mãi lưu luyến về bóng hình của một “Anh Tùy” nào đó. Để rồi từ đó cô bắt đầu tìm hiểu, dang tay giúp đỡ, bênh vực Tùy Khâm gần như tuyệt đối, vì Tùy Khâm rất giống “Anh Tùy” trong mơ của cô, vì “Anh Tùy” kia đã cứu vớt khi cô gặp nạn.
Mạch truyện có thể nói là hơi chậm, nhưng lại vô cùng sâu sắc, những chương tác giả mô tả về cuộc sống khắc khổ của cậu thiếu niên Tùy Khâm khiến reviewer phải cảm khái rằng, nếu ở đời thực có khi đương sự đã trở thành một kẻ xấu, bởi vì sao? Mấy ai chịu đựng được cảnh bị người khác đàn áp, ức hiếp nhưng chỉ bỏ ngoài tai mà không bộc phát theo hướng xấu? Có mấy ai mang trong người nghị lực vươn lên giữa muôn vàn khốn khổ, đạp lên những khó khăn vướng mắc quanh thân để vững lòng học hành?
Tác giả vô cùng uyển chuyển khi xây dựng hình tượng một thiếu niên Tùy Khâm lạnh lùng, trái tim từ từ tan băng giá, trở thành anh chàng Tùy Khâm lãng mạn không nói nhiều lời, tình nguyện dẫn cô đi ngắm bầu trời sao độc nhất vô nhị, trên bầu trời bao la rộng lớn ấy, các vì sao vẫn ở đó bấy lâu nay, thế nhưng từ lúc ngắm cùng Lâm Bạch Du, bầu trời sao tựa như càng lấp lánh hơn nữa…
Ngoài miêu tả về câu chuyện tình tiếp nối kiếp này kiếp khác của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du, tác giả cũng rất chắc tay khi lồng ghép câu chuyện về cô bạn học Tần Bắc Bắc xinh xắn, tinh nghịch nhưng bất hạnh, một anh chàng Phương Vân Kỳ tếu táo, luôn ở bên cạnh Tùy Khâm, miệng ưa cãi nhưng trân quý Tần Bắc Bắc không thua gì bố của cô bạn.
Nếu cuộc sống thực tế của bạn đang không như ý, bạn nên xem “Chiều Khâm”, nếu bạn tìm kiếm một câu chuyện tình xuyên thời không sâu sắc nhưng chẳng hề sến súa, bạn có thể xem “Chiều Khâm”, reviewer cố tình không tiết lộ quá nhiều tình tiết câu chuyện nhưng mình tin rằng bất kỳ ai xem xong bộ truyện này, nếu không phải thốt lên câu cảm thán thì hẳn sẽ có một lần bạn phải rơm rớm nước mắt vì xúc động.
“...… Trước bia mộ số 12 có thêm một người tuyết.
Trong dịp lễ Tết náo nhiệt này, Tùy Khâm bắn cho Lâm Bạch Du một đợt pháo hoa lớn, chỉ thuộc về duy nhất một mình cô.
Lâm Bạch Du, Tết đến rồi, xem pháo hoa thôi.
Trên vụn pháo hoa đầy đất, Tùy Khâm dựa vào bia mộ của cô ngủ say, không tỉnh lại nữa, bị tuyết lớn che phủ.
Mùa hạ gặp gỡ, mùa đông chết đi.
Rồi họ sẽ gặp nhau…”
Bình luận truyện