Lừa cô
Trong mơ, Lâm Bạch Du đúng là không kết hôn, đến yêu đương cô cũng chưa từng.
Cô chỉ là muốn tham khảo chuyện này một chút, bây giờ nghĩ lại, đúng thật là vô cùng không công bằng với Tùy Khâm, cô là người hưởng thụ tất cả mọi ưu đãi, không nên cứ thản nhiên như thế.
Hơn nữa một khi đến bệnh viện mổ, nói không chừng bác sĩ mới vừa rạch một đường, miệng vết thương của cô sẽ lập tức khép lại, đến lúc đó Tùy Khâm phải đi cứu giúp.
Nói không chừng hai người bọn họ vừa bước xuống khỏi bàn mổ đã bị kéo đi nghiên cứu.
Cô muốn một mình, không chỉ là vì chính mình, cũng là vì Tùy Khâm.
Lâm Bạch Du nói với anh: “Tôi sẽ không đâu.”
Tùy Khâm:?
Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du cũng không suy nghĩ quá nhiều: “Lúc trước là do tôi không cân nhắc, bây giờ nghĩ đến, thật sự không thể kết hôn.”
Không chỉ có mang thai, mà còn có chuyện khác.
Lâm Bạch Du không dám quá tin tưởng trên thế giới này có một người khác có thể giấu chuyện này vì cô.
Cô đã được nhiều ưu đãi như vậy, không thể kết hôn chỉ là một điều kiện vô cùng vô cùng nhỏ trong đó mà thôi.
So sánh với mấy thứ này, cô cũng đã đủ may mắn rồi.
Lâm Bạch Du trịnh trọng nói: “Tùy Khâm, cậu yên tâm.”
Tùy Khâm nhíu mày, thong thả hỏi: “Tôi yên tâm cái gì?”
Lâm Bạch Du: “Tôi sẽ không vì mấy chuyện đó mà bắt cậu phải chịu đựng.”
Những chuyện đó cô đều có thể chủ quan kiểm soát, có thể không tồn tại đau đớn, có thể không xuất hiện ở trên người Tùy Khâm.
Cô nói xong, chàng trai trước mặt bật cười.
Hầu hết những lúc nói chuyện anh đều rất lạnh nhạt, không có cảm xúc lên xuống gì, mang theo sự lạnh lùng không rõ ràng, giọng nói của anh vào lúc này nhỏ đi rất nhiều.
“Lâm Bạch Du, nhớ lấy lời cậu nói.”
-
Cổng trường trung học số 8. Một chiếc xe dừng lại, tài xế nhìn một đôi học sinh nam nữ mặc đồng phục ở ven đường lên xe.
“Đi đâu?”
“Cậu muốn đi đâu chơi?” Phương Vân Kỳ hỏi Tần Bắc Bắc, hôm nay là cậu đi cùng cô ấy, đương nhiên phải hỏi ý muốn của cô ấy.
Tần Bắc Bắc nghĩ ngợi: “Quảng trường Cửu Dung đi.”
Cửa sổ xe mở ra một nửa, gió nhẹ thổi vào trong, thổi mái tóc xoăn của cô ấy, Phương Vân Kỳ nhìn mà sợ tóc giả của cô ấy sẽ bị thổi rớt xuống.
Đội mũ vẫn an toàn hơn, cậu nghĩ.
Tài xế nhìn nam sinh đang nhìn chằm chằm vào cô gái không chớp mắt qua kính chiếu hậu, còn thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt lo lắng, nữ sinh dường như đang ngẩn người.
Nữ sinh trông rất xinh đẹp, nhìn không giống như chú tâm vào việc học, mà là vào việc trang điểm, tài xế suy nghĩ, có thể là nam sinh bị nữ sinh kéo ra ngoài.
Tần Bắc Bắc xoay đầu lại, vừa khéo nhìn vào mắt Phương Vân Kỳ.
“Cậu đang nhìn gì thế?”
Phương Vân Kỳ suýt chút nữa đã nói ra một câu “tóc giả” nhưng đã kịp thời dừng lại: “Nhìn ngoài cửa sổ.”
Tần Bắc Bắc xem thường: “Có phải cậu đang nhìn tóc của tôi không?”
Phương Vân Kỳ lắc đầu dồn dập như đánh trống, chuyện này nhất định không thể thừa nhận.
“Nhìn thì nhìn đi.” Tần Bắc Bắc nhìn cậu, sau một lúc lâu, bỗng nhiên giơ tay tháo tóc giả xuống, lộ ra cái đầu trơn bóng và khuôn mặt to bằng bàn tay vốn bị che dưới mái tóc xoăn.
Trong khoảnh khắc đó, Phương Vân Kỳ như trở lại trên hành lang bên ngoài trạm phát thanh.
Cậu đi lên từ cửa thang lầu, nhìn thấy Tần Bắc Bắc giống như con nai con bị hoảng sợ, cô bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, không còn đường trốn.
Sao mình lại không đánh Trương Bộ nhập viện luôn chứ.
Phương Vân Kỳ nói lắp: “Cậu, cậu mau đội vào!”
Thoáng nhìn qua tài xế đang quay đầu lại nhìn, cậu lại hét lên với người phía trước: “Lái xe thì đừng có nhìn lung tung!”
Tần Bắc Bắc bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, chậm rãi đội tóc giả lên, sửa sang lại một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Cô như tự do hơn trước kia một chút.
Phương Vân Kỳ không nhịn được hỏi: “Cái này và đội mũ thì cái nào thoải mái hơn?”
Tần Bắc Bắc suy nghĩ rồi nói: “Mũ đi.”
Mũ giống như lớp vỏ có thể bảo vệ cho cô ấy, nhưng cô ấy càng muốn xinh đẹp hơn.
Cuối tuần trước, cuối cùng Tần Bắc Bắc cũng hạ quyết tâm cạo tóc, bởi vì đã không thể kéo dài được nữa, cô ấy khóc cả một đêm.
Khi đó Tần Bắc Bắc vẫn không thể chấp nhận dáng vẻ trọc đầu của mình, từ nhỏ đến lớn, bộ tóc ngắn nhất của cô ấy chính là tóc ngắn ngang tai.
Sau khi đội mũ lên, giống như đang che giấu đi vẻ ngoài bệnh tật của mình.
Nhưng các cô gái ở trong trường học xinh đẹp như vậy, cô ấy bắt đầu muốn gỡ mũ xuống, đội tóc giả lên vào thời điểm vui vẻ như hôm nay.
Chỉ là, vui vẻ chỉ kéo dài được một lúc.
Tần Bắc Bắc nhìn trường học ở sau lưng đang dần bị xe taxi bỏ lại, giống như tất cả bi thương và không vui đều ở lại nơi đó.
Cô ấy và Phương Vân Kỳ cùng đi đến quảng trường Cửu Dung.
Cùng nhau uống trà sữa, cùng nhau đi dạo trung tâm mua sắm, cô ấy còn muốn làm móng tay, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, bởi vì trường học không cho phép.
Khi Tần Bắc Bắc đi vệ sinh, Phương Vân Kỳ chờ cô ấy ở bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên cậu chờ một cô gái.
Đối diện hàng lang là một cửa tiệm cắt tóc và tạo mẫu tóc, trong vài phút đã có ba bốn nữ sinh bước ra, tóc dài tóc ngắn đều có.
Phương Vân Kỳ nhìn mấy cô gái đó, lại nghĩ tới Tần Bắc Bắc.
Phía sau nhà vệ sinh có hai người đi ra, tiếng nói chuyện không kiêng dè gì.
“Tóc rơi ra hết luôn.”
“Học sinh bây giờ đều là như vậy.”
Phương Vân Kỳ vừa nghe đã cảm thấy họ đang nói về Tần Bắc Bắc, nhưng cậu không thể đi vào nhà vệ sinh nữ nên tức giận nhìn các cô ấy: “Thế thì sao hả, đẹp hơn cậu nhiều.”
Đối phương bỗng nhiên bị nói như vậy, vẻ mặt ngây ngốc.
Nữ sinh đi cùng tức giận nói: “Cậu là ai hả?”
Phương Vân Kỳ: “Cậu quan tâm tôi là ai làm gì, người đầu trọc cũng đẹp hơn cậu.”
Nữ sinh chất vấn: “Ai đầu trọc? Cậu nói ai đẹp?”
Còn giả ngu, Phương Vân Kỳ đang muốn lý luận thì nghe thấy Tần Bắc Bắc gọi cậu: “Phương Vân Kỳ, cậu đang cãi nhau cái gì thế?”
Nữ sinh nhìn sang Tần Bắc Bắc, giọng nói hơi chậm lại: “Đây là bạn trai của cậu à? Cậu ta vừa tới đã nói cái gì mà đầu trọc còn đẹp hơn chúng tôi.”
“…”
Phương Vân Kỳ bị Tần Bắc Bắc nhìn, nhỏ giọng nói: “Mấy cô ấy nói xấu cậu.”
Nữ sinh càng hoang mang: “Chúng tôi nói lúc nào?”
“Mấy người nói tóc rơi ra hết.”
“Đó là nói chính chúng tôi rụng tóc quá nhiều!”
Giọng nói của Phương Vân Kỳ trở nên lớn hơn: “Mấy người còn nói học sinh bây giờ đều như vậy!”
Đối phương còn lớn giọng hơn cậu: “Đó là nói bạn gái của cậu xinh đẹp!”
Thì ra chỉ là một hiểu lầm.
“Tôi không phải bạn gái của cậu ấy.” Tần Bắc Bắc đi lại, giải thích: “Đầu óc của cậu ấy không được tốt cho lắm, các cậu đừng để ý, xin lỗi.”
Phương Vân Kỳ cũng xin lỗi.
Chờ đối phương đi rồi, Tần Bắc Bắc mời buồn cười nói: “Phương Vân Kỳ, sao cậu lại làm ầm ĩ như thế, nghe gió là mưa[*].”
[*] 听风就是雨: mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật
Phương Vân Kỳ bướng bỉnh nói: “Mấy cô ấy nói chuyện quá khiến người khác hiểu lầm, tôi cũng đã xin lỗi rồi.”
Tần Bắc Bắc: “Là tôi trọc đầu chứ đâu phải cậu.”
Phương
Vân Kỳ mấp máy miệng.
-
Thời gian ăn cơm trưa, Lâm Bạch Du nhìn thấy trang cá nhân của Tần Bắc Bắc, cô ấy đang ở một cửa tiệm lẩu, gọi rất nhiều thịt, rất nhiều món ngon.
Nhìn qua hẳn là không có vấn đề gì.
Lâm Bạch Du gửi tin nhắn cho Tùy Khâm: [Cậu có WeChat của Phương Vân Kỳ không?]
Qua vài giây sau.
Q: [?]
Q: [Không có.]
Lâm Bạch Du cảm thấy kỳ lạ: [Sao cậu lại không có WeChat của cậu ấy?]
Tùy Khâm ngồi trong canteen, đầu ngón tay nhẹ di chuyển, gõ chữ: [Tại sao tôi phải có?]
Anh bỏ điện thoại xuống, khung thông báo nhảy ra một tin nhắn.
Phương Vân Kỳ: [A Khâm, tao thi đấu vào ngày nào thế, mày xem giúp tao với.]
WeChat của Phương Vân Kỳ, đương nhiên là anh có, nhưng tại sao lại phải cho cô.
Sắc mặt của Tùy Khâm không thay đổi.
Lâm Bạch Du: [Vậy thường ngày các cậu không liên lạc sao?]
Tùy Khâm gõ hai chữ “tin nhắn”, lại cụp mi, xóa hai chữ này khỏi khung rồi lại gõ câu trả lời một lần nữa.
Q: [Không liên lạc.]
Lâm Bạch Du cứ cảm thấy là anh cố ý không muốn cho.
Lâm Bạch Du: [Vậy cậu giúp tôi hỏi cậu ấy một chút, bây giờ Bắc Bắc như thế nào.]
Tùy Khâm liếc nhìn tin nhắn này, lúc này mới đổi tay gửi cho Phương Vân Kỳ.
Phương Vân Kỳ: [Ăn cái gì cũng rất nhanh, trông tâm trạng vẫn ổn, sao tôi cảm thấy tôi còn lo lắng hơn cô ấy nữa.]
Tùy Khâm trả lời: [.]
Mấy câu dư thừa anh sẽ không thuật lại.
Biết được Tần Bắc Bắc vẫn ổn, Lâm Bạch Du cuối cùng cũng yên tâm.
Cô không hỏi Tần Bắc Bắc là vì sợ Tần Bắc Bắc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, biết được từ trong miệng người đi cùng càng chính xác hơn.
-
Buổi chiều Lâm Bạch Du mới lại gặp được Tùy Khâm, anh tới rất muộn.
Nhưng lần này anh không ngồi xuống hàng cuối cùng rồi che mặt ngủ mà là nhanh chóng đi tới hàng phía trước, dừng ở bên cạnh Lâm Bạch Du.
“Nhảy xa vào ngày nào?” Tùy Khâm hỏi.
Danh sách thi đấu do lớp trưởng quản lý, người khác không có ở đây, Lâm Bạch Du tạm thời nắm quyền, cô vốn cũng không rõ lắm, chỉ có thể lật ra sau.
Cũng không biết có phải do chữ viết quá nhỏ và rối loạn hay không, nhất thời cô vẫn chưa nhìn thấy.
Ngay khi Lâm Bạch Du định lật sang trang thứ hai, một bàn tay từ phía trên cô duỗi đến, đè ở trên trang giấy hơi mỏng.
Ngón trỏ thon dài kia đưa đến đây, dọc theo mặt giấy, trượt xuống rồi ngừng ở đầu ngón tay của cô.
Nhìn lên trên, xương cổ tay xinh đẹp đập vào tầm mắt của Lâm Bạch Du.
Dưới ngón tay anh và chỗ ở giữa đầu ngón tay cô bất ngờ viết thi nhảy xa sẽ tiến hành vào buổi sáng ngày hôm sau.
Tùy Khâm nói ở trên đỉnh đầu cô: “Xem thế nào vậy.”
Giọng điệu của anh hơi nhẹ, như có một loại ảo giác dịu dàng.
Tùy Khâm kéo cái ghế ở bên cạnh ra, cứ vậy mà ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Phương Vân Kỳ.
Lâm Bạch Du lấy lại tinh thần khỏi sự ngơ ngác, khóe mắt thoáng nhìn thấy ghi chú ở phía trên cùng của giao diện WeChat của anh - Phương Vân Kỳ.
??
Đây không phải là có WeChat đó sao?
Thế mà anh lại lừa cô?
Không chờ Lâm Bạch Du chất vấn, Tùy Khâm đã rời khỏi hàng phía trước. Bởi vì anh có trận đấu loại 1500 mét.
Thi đấu trong trường học dù sao cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, không có nhiều người tham gia, cho nên qua trận đấu loại chính là trận chung kết, trận chung kết là vào ngày mai.
Nhưng ngày mai Lâm Bạch Du mới có thể đi đọc phát thanh, cho nên nếu Tùy Khâm không tiến vào trận chung kết, vậy ngày mai cô chỉ có thể đọc với không khí.
“Cậu ấy là người bị thương.”
“Chạy bộ cần dùng chân, không phải mặt.” Châu Mạt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tinh Tinh, cậu như vậy cũng quá xoắn xuýt rồi, tớ nói này, Tùy Khâm chơi bóng rổ giỏi như vậy, không đến mức chạy bộ lại chạy không nổi.”
Lâm Bạch Du nói: “Chạy cũng mệt lắm mà.”
Châu Mạt nói: “Vậy cậu kêu cậu ấy thua đi.”
Lâm Bạch Du nói: “Haizz.”
Rối trí quá đi.
Châu Mạt không nói nên lời, dời ghế đi.
Số thứ tự của Tùy Khâm là 1309, dùng một cây kim băng cài ở sau lưng, cho nên lúc đi lại, bảng số sẽ chuyển động.
Chàng trai đứng ở bên cạnh sân vận động, thân hình thẳng tắp hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lâm Bạch Du nhìn thấy Từ Phi Phi đi đến bên cạnh anh, cầm một chai nước, xấu hổ ngại ngùng nói: “Tùy Khâm, lát nữa anh cố lên nha.”
Chàng trai vẫn lạnh nhạt xa cách như trước.
Châu Mạt gấp muốn chết: “Ui da, cậu nhìn xem cô ta tích cực thế nào kìa, Tinh Tinh, cậu mau qua đó đi.”
Phát thanh bắt đầu gọi người tham gia thi đấu tập hợp.
Tùy Khâm vẫn đứng ở đó, Lâm Bạch Du bị Châu Mạt đẩy qua đó, trên tay cô là nước khoáng lấy từ trên bàn trong lớp.
“Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du gọi một tiếng, Tùy Khâm nghiêng mặt qua.
Từ Phi Phi thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chuyện ở trạm phát thanh vào hôm nay cô ta cũng có nghe thấy, có điều người xảy ra chuyện là Tần Bắc Bắc, không phải Lâm Bạch Du, cô ta còn cảm thấy hơi đáng tiếc. Bởi vì Tần Bắc Bắc và cô ta không có mâu thuẫn gì.
Lâm Bạch Du dừng ở bên trái của Tùy Khâm, từ góc độ này của cô, có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của anh.
Yết hầu vào giờ phút này đang di chuyển.
Chủ nhân của nó đang nhìn về phía cô.
Đứng vào đường chạy, Lâm Bạch Du mới phát hiện, không cần bối rối, cô không muốn bảo anh nhận thua.
Cô muốn anh thắng.
Tùy Khâm phải thắng mọi người, phải thắng thế giới này.
Lời chúc cố lên đã bị Từ Phi Phi nói, Lâm Bạch Du không muốn lặp lại, cuối cùng nghẹn ra câu: “Tùy Khâm, cậu cố gắng một chút.”
“Ngày mai tôi mới có thể lên trạm, nếu như hôm nay cậu đấu loại thua, tôi sẽ không thể đọc tờ giấy cho cậu.”
- -----oOo------