Sau mấy tiếng đồng hồ dằn xé lẫn nhau, cuối cùng Tuệ An cũng đành nhượng bộ, cắn răng ký tên vào hợp đồng với Revenir.
Chết tiệt! Cô cứ tưởng mình thế đã là mạnh mẽ, đã thông minh lắm rồi cơ, vậy mà gặp lại anh vẫn chẳng khác gì con ngốc của năm năm trước.
Hắn nhìn nét bút uyển chuyển kia di chuyển trên mặt giấy, khóe môi không nén được nụ cười hài lòng.
Số phận đã định cô nhất định phải là của hắn! Nhưng với tình hình vừa rồi xem ra cô vẫn chưa chịu tha thứ cho hắn.
Hắn cười cười nhấn nút mở cửa, Tuệ An không thèm chào hỏi mà bước thẳng ra cửa.
Tại sao ông trời vẫn đưa đẩy hai người gặp lại nhau chứ?
Cô nhấn thang máy xuống tầng B1 để lái xe đi.
E là cô sẽ còn thường xuyên lui tới đây nên phải nhanh chóng mua một chiếc xe cho tiện đi lại, chứ không thể nào cứ đi mãi xe của khách sạn được.
Đang lúc cô miên man suy nghĩ, trước mũi xe bỗng có một bóng người lao ra.
Cô hoảng hồn đạp phanh thắng gấp.
- Này.
Muốn chết cũng đừng hại người khác chứ!
Đúng là một ngày xúi quẩy.
Hết gặp phải tên ôn thần Khải Văn, giờ lại gặp người muốn tự tử ở hầm xe ư? Đáng ra cô nên nghe lời tên Vũ Thiên An, cứ yên ổn mà làm việc bên Anh cho cho xong.
Cộc cộc.
Cửa kính xe hạ xuống, người bên ngoài không ai khác chính là Lâm Thiên Tâm.
- Tôi chờ cô lâu lắm rồi.
Chúng ta cùng đi uống chút gì chứ?
* * *
Cuộc đời cô chắc cũng không may mắn như cô đã tưởng.
Ngày đầu tiên thì gặp ác mộng, ngày thứ hai sáng thì gặp tên bạc tình Khải Văn, vừa thoát khỏi tay hắn thì lại gặp hôn thê của hắn - Lâm Thiên Tâm.
Có phải kiếp trước cô mắc nợ bọn họ không nhỉ?
Quán cà phê gần tòa soạn Gaishin Fashion, một không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng piano du dương trong quán khiến tâm hồn người ta bình lặng, quên hết sóng gió ngoài kia.
Hai cô gái xinh đẹp bên trong im lặng rất lâu, đến chừng không thể chịu nổi nữa, Tuệ An lên tiếng:
- Nếu cô định tìm tôi ôn lại chuyện xưa, tôi nghĩ không cần thiết đâu.
- Tuệ An, à không, giờ phải gọi cô là Anna chứ nhỉ? Cô Anna, tôi chỉ muốn nói cho cô biết Khải Văn giờ đã là hôn phu của tôi rồi.
Xin cô giữ khoảng cách với anh ấy.
Nói đoạn, Thiên Tâm vờ mân mê chiếc nhẫn kim cương sáng loátrên ngón tay thon dài, trắng nõn.
Viên kim cương tinh tế lóe sáng dưới ánh mặt trời khiến Tuệ An cảm thấy tim như nhói lên.
Cô giờ không còn là sinh viên nghèo Tuệ An như xưa nữa, cô có thể tự mua nhà, tự mua xe, mua tất cả những gì mình thích, kể cả chiếc nhẫn kim cương đắt giá trên tay Thiên Tâm, duy chỉ có lòng của Khải Văn là không mua được.
Cuối cùng, họ cứ như thế mà đính hôn với nhau.
Còn anh lại lôi cô ra làm trò đùa lần nữa, nói với cô mấy lời dư thừa về quá khứ, khiến cô suýt chút nữa không giữ nổi tim mình.
Thật may, cô đã sớm tỉnh ra rồi! Lần này cô không quay lưng, lén khóc trong mưa như năm xưa nữa.
Cô mở to đôi mắt sáng trong nhìn Thiên Tâm, nhìn cô gái bằng tuổi mình mà chưa một lần biết đau thương, thiếu thốn là thế nào.
Cô gái ấy có tất cả mọi thứ mà không tốn một chút sức lực nào, thậm chí chưa một lần biết cúi người cầu xin là cảm giác ra sao.
Cô ta..
thật khiến cho người ta ghen tị mà.
- Lâm Thiên Tâm, tôi cũng nói luôn với cô.
Bây giờ tôi không thiếu những chàng trai ưu tú vây quanh.
Tôi với Khải Văn đã là quá khứ rồi, hiện tại giữa chúng tôi chỉ là sự hợp tác công việc mà thôi.
Thay vì nhắc tôi cẩn trọng, tôi nghĩ ngược lại cô Thiên Tâm đây nên quản cho chặt hôn phu của mình thì tốt hơn.
"Hừm! Sắc bén đấy Tuệ An!"
- Năm năm không gặp nhau, cô Anna thật biết cách đáp trả.
Nếu có cơ hội, xin cho tòa soạn tôi được phép phỏng vấn cô Anna nhé.
Nhìn nụ cười tĩnh lặng, đôi mắt phượng kia không chút biểu cảm kia của Thiên Tâm.
Cứ nghĩ tới Khải Văn đã từng chạm lên đôi mắt kia, đã từng dùng ánh mắt tha thiết nhìn nụ cười kia, lòng cô không ngừng đau đớn.
Cô mãi mãi không thể nào đè nén cảm xúc giỏi như Thiên Tâm.
Đôi mắt cô không ngừng trào dâng sự chua xót, đôi môi không nở được dù chỉ một nụ cười gượng gạo, cô quay mặt đi lạnh lùng đáp lời:
- Tôi nghĩ không cần đâu.
Tôi với cô Thiên Tâm đây vốn dĩ đâu có thân cho lắm nhỉ?
- Chỉ là vì công việc thôi mà.
Cô Anna đừng nghĩ nhiều vậy.
Độc giả của tôi sẽ rất hứng thú với Stella đấy! Cô thật sự không muốn thử sao?
Mọi cử chỉ của Tuệ An làm sao qua mắt Thiên Tâm được.
Về mặt khống chế cảm xúc, Thiên Tâm dám chắc không ai qua nổi cô.
Dù mọi việc, kể cả đính hôn cũng là nói dối, nhưng nếu lời nói dối này có thể biến thành cái gai găm sâu vào lòng Tuệ An, đối với cô cũng là một thành công rồi.
- Tùy cô.
Tôi có việc, phải về trước.
Xin phép!
Tuệ An tâm tư hỗn độn bước đi.
"Tuệ An, người ta đã có hôn thê rồi.
Mày..
chỉ là quá khứ mà thôi."
Cô khẽ nhắm mắt.
Không có nước mắt rơi, bởi nó đang chảy ngược vào lòng.
Cô bất chợt nhận ra mình chưa bao giờ quên đi anh, mọi cảm xúc ngày đó vẫn vẹn nguyên.
Những ngọt ngào lẫn đớn đau như chưa hề nhạt phai đi.
Có thể trong những năm tháng bộn bề của tuổi trẻ, sự vội vàng của thời gian khiến cô quay cuồng, tưởng chừng đã lãng quên câu chuyện năm xưa.
Nhưng không, nó vẫn ở yên một góc, chỉ chờ thời cơ liền xuất hiện chiếm hết tâm trí cô.
Từng ánh mắt, nụ cười, giọng nói, thậm chí là mùi hương như hiện ra trước mắt.
Có một người dùng ánh mắt dạt dào nhu tình nhìn cô trong phòng thiết kế, có một thiếu niên đã nắm tay cô, trao cho cô "một trời sao", hương xà phòng thanh lịch thoang thoảng quanh mũi cô khi ấy hóa ra lại khó quên đến vậy.
"Nếu đã không yêu, đừng trao nhau ánh mắt dạt dào.
Nếu không bên nhau, đừng nói lời đậm sâu.
Hành trang tuổi trẻ đâu chỉ có tiếng cười?"
Bản tình ca vang lên trong radio khiến cô như rơi vào hư không.
Chợt nhận ra, bản thân đã quay về con hẻm năm xưa.
Cô cứ tưởng rằng thành phố này đã chuyển mình hoa lệ như vậy, khu dột nát này đã sớm bị dẹp bỏ.
Nhưng không, mọi thứ vẫn như thế.
Những cửa hàng tạp hóa, những quán vỉa hè vẫn không thay đổi.
Con phố có nhiều đèn hơn, sáng hơn, vẫn thấp thoáng bóng mấy thanh niên ở trần loanh quanh hút thuốc lá, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng người ta rao bán, con hẻm tối tăm hun hút kia giờ đã sáng sủa hơn xưa.
Những cư dân nghèo nơi này, ai cũng mơ mộng một ngày bước lên tầng lớp trung lưu, thậm chí thượng lưu.
Có người dành cả đời để mơ mộng để rồi bừng tỉnh nhận ra ở những năm tháng cuối đời rằng họ đã không cố gắng trong những năm tháng thanh xuân, để giấc mơ đó mãi mãi chỉ là mơ.
Người đã không còn nữa, cô..
cũng không nên đợi nữa.
Tuệ An dứt khoát lái xe đi thẳng về khách sạn.
Hạ quyết tâm trong lòng sẽ không bao giờ quay về nơi này nữa.
Cô và Khải Văn bây giờ chỉ có sự hợp tác giữa Revenir và Stella mà thôi.
Ngồi đối diện Thiên Tâm là người mà cô đã tương tư nhiều năm.
Chính bản thân cô cũng không thể ngờ rằng mình cứ như thế chìm đắm trong mối tình đơn phương này nhiều năm đến vậy.
Vì người trước mắt, cô từ bỏ cơ hội sang Pháp du học, ở lại thành phố này phát triển tạp chí thời trang.
Những ngày Revenir mới bắt đầu, khi đó Gaishin Fashion đã có chút tiếng tăm, chính cô là người dành hẳn mấy quý báo liên tiếp khen ngợi Revenir.
Cô tâm huyết đến độ quyết không giao cho bất kỳ ai dự án này mà chính mình tự thực hiện.
Từ phỏng vấn, tìm tư liệu, vân vân đều do cô cất công chuẩn bị.
Ngày Tuệ An ra đi, cô vui mừng nghĩ rằng anh sẽ cùng cô hẹn hò, quên đi con nhỏ nhà nghèo không thuộc về thế giới của họ.
Thế nhưng, anh vẫn cứ xa cách cô như cũ.
Mặc cho gia đình của anh kiên quyết muốn anh và cô nhanh chóng đính hôn, anh cứ luôn dựa vào cớ công việc chưa ổn định để trì hoãn việc đính hôn.
Trong lòng cô luôn có một nỗi sợ vô hình, cô cũng không rõ mình đang sợ điều gì.
Cho đến khi cô gặp lại Tuệ An liền nhận ra nỗi sợ của mình chính là cô ta.
"Revenir" trong tiếng Pháp có nghĩa là "Trở lại".
Cô đã luôn thôi miên bản thân phải quên đi điều này.
Chỉ cần xung quanh anh chỉ có một mình cô, rồi sẽ có ngày anh nhận ra có một cô gái đã chờ anh rất nhiều năm.
Nhưng đã năm năm kể từ ngày Tuệ An ra đi, anh vẫn lạnh nhạt với cô.
Tuệ An vừa trở lại, anh liền nồng nhiệt với cô ta.
Rốt cuộc Tuệ An hơn cô ở chỗ nào chứ?
- Em có muốn uống chút rượu không? - Giọng nói của anh đánh tan dòng suy nghĩ miên man của cô.
Cô nhìn anh với ánh mắt dạt dào:
- Cũng được.
Một chút rượu sẽ khiến người ta dũng cảm hơn, cô không thể nén được lòng mình nữa.
- Khải Văn, việc đính hôn của tụi mình..
- Anh cũng đang muốn bàn về việc này.
Chúng ta không thể nào kết hôn được.
Trái tim còn đang trên thiên đường của Thiên Tâm bỗng dưng bị kéo mạnh xuống địa ngục.
Trong mắt là sự hoang mang tột cùng, hơi thở cũng không thể tự chủ mà run run.
- Chúng ta vốn dĩ không hòa hợp được.
Xin lỗi vì thời gian qua đã cố ý trì hoãn hôn lễ, khiến em cứ thế đợi chờ khó xử..
- Anh yêu cô ấy?
Khải Văn có chút bất ngờ.
Lẽ nào cô ấy đã biết việc Tuệ An quay về ư? Nhưng ngẫm lại thì Thiên Tâm không phải cô gái ngốc nghếch, việc cô ấy biết cũng không có gì lạ.
Anh gật đầu không chút lưỡng lự.
- Năm năm rồi, anh vẫn không quên được người đã phản bội anh, lừa dối anh ư?
- Thiên Tâm, nếu em yêu một người em sẽ hiểu..
- Em đương nhiên hiểu! Người không hiểu chính là anh! Khải Văn, anh có bao giờ tự hỏi chữ "gai" trong tên tòa soạn "Gaishin Fashion" là ai chưa?
Sự trầm mặc, bình tĩnh bấy lâu trong Thiên Tâm giờ vỡ òa như cơn sóng.
Ánh đèn pha lê vàng nhạt làm mắt cô thêm long lanh, trong ngần mắt ấy là chua xót không ngừng khiến Khải Văn giật mình.
Anh biết cô nhiều năm rồi mà hôm nay là lần đầu tiên thấy cô kích động đến thế.
- "Gai" trong tiếng Nhật là phát âm của từ..
"Khải".
Tim anh giật thót lên.
Vì sao Thiên Tâm lại lấy tên anh đặt cho tòa soạn của cô ta?
Biểu cảm bất ngờ của anh càng khiến lòng cô thêm đau đớn.
Trong mắt anh chỉ có Tuệ An, mặc cho cô ta đã khiến anh tổn thương, khiến anh mất mặt, khiến anh không được kế thừa gia sản của gia tộc, anh vẫn cứ vậy si tình chờ đợi cô ta, đến nỗi đặt tên công ty là nỗi nhớ thương của chính mình.
Còn cô? Cô thầm lặng yêu thương anh.
Cô giúp anh bắt đầu Revenir, chấp nhận chờ đợi anh đồng ý kết hôn, giờ Tuệ An quay về rồi, anh liền nói với cô rằng hai người họ không thể kết hôn.
Anh..
thật đáng hận.
- Thiên Tâm, em..
thích