“Hoắc gia, Hoắc gia!”
“Anh ở đâu…”
“Em sai rồi, em không đi, em sẽ không rời khỏi Hoắc gia.”
“Anh đừng chết, đừng chết ―― “
“A ――” Đào Thất đột nhiên mở mắt, xốc chăn lên ngồi dậy, che lại ngực thở dốc.
Nỗi tuyệt vọng và bi thương trong lòng như gợn sóng, mãnh liệt chạy trốn khắp toàn thân, ánh đèn yếu ớt chiếu lên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn, lại có chút dữ tợn.
Cậu hình như mơ tới chuyện đời trước sau khi Hoắc Lệ qua đời.
Hoắc gia vắng lặng đơn độc, cậu bị cây thuốc phiện hồi ức quấn quanh, mà những hồi ức đó dẫn linh hồn đi đến địa ngục, làm cậu nửa đêm tỉnh mộng đều mơ thấy người đàn ông cười đến ôn nhu, còn có lá thư đó.
Đào Thất đem đầu chôn vào chăn, đột nhiên thấp giọng nghẹn ngào.
Bệnh tình của Hoắc Lệ, trở thành cái gai không thể nhổ trong lòng cậu, vừa nghĩ tới Hoắc Lệ ở nơi cậu không nhìn thấy yên lặng thừa nhận thống khổ, ngực liền rất khó chịu.
Cố tình vẫn không thể tiến tới.
“Bác sĩ Mã Môn, là bác sĩ chính của anh ấy.”
“Ông ấy hẳn sẽ biết điều gì đó.”
Đào Thất vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với Hoắc Lệ, cậu chỉ gặp qua bộ dáng mất khống chế đó của Hoắc Lệ một lần, là vào đêm qua trong đời trước.
Sau đó Hoắc Lệ rất cẩn thận, nếu không phải có một lần trong ngăn kéo nhìn thấy thuốc an thần… Đào Thất thật sự không biết dưới bề ngoài của hắn, còn có một mặt khác.
Đào Thất cầm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường nhìn một chút, là sáng sớm năm giờ, mình mới ngủ một giờ, sao cảm giác thời gian trôi lâu vậy.
“Không biết Hoắc gia thế nào rồi.” Đào Thất lắc đầu bỏ