Nhảy lò cò lên cầu thang, cuối cùng khi sắp té xuống đã đến nơi, Đào Thất nghiêng người dựa vào cửa che ngực lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán.
Thể chất thực sự quá kém, hết lần này tới lần khác phải khắc chế tiếng hít thở không được quá lớn.
Loại tâm tình lén lén lút lút này là lần thứ hai có trong đời. Lần đầu tiên là khi còn bé quyết định muốn rời khỏi Đào gia, kết quả ngay khi vừa bước chân ra cửa lớn liền nghĩ tới di ngôn của mẹ, bà nói, “Thất à, ở lại Đào gia nhé con, bởi vì nơi đó có cha con.”
Câu nói này làm Đào Thất cất bước khó khăn, đó là tâm nguyện của mẹ, cậu tại sao có thể vứt bỏ.
Loại tâm tình đó, giống với giờ khắc này.
“Xem ra quỹ đạo cùng đời trước giống nhau, hôm nay Hoắc gia mười giờ mới tỉnh, lúc thường sáu giờ hắn đã rời giường.” Đào Thất dựa vào cửa, kim đồng hồ bên dưới đại sảnh đã chỉ đến vị trí 6 giờ.
Cậu chuẩn bị mười loại giải thích, lỡ ở cửa gặp phải Hoắc Lệ còn ứng phó được.
Bây giờ xem ra là không cần.
Biết Hoắc Lệ ngủ thẳng tới buổi trưa mười một giờ, lá gan Đào Thất như được rót vào không khí, muốn bay lên.
Hoắc gia đang ngủ giống như Lucifer trong thần thoại phương Tây, khuôn mặt chói mắt nhu hòa như ánh sáng, như ngôi sao rơi xuống, như một quốc vương thiên sứ nằm trên bãi cỏ hoa thơm chim hót.
Nhưng vừa mở mắt ra, bên trong cặp mắt kia liền ẩn giấu đi rất nhiều tâm sự đen tối không thể nói ra.
Nghĩ về Hoắc Lệ, Đào Thất đẩy cửa ra.
Cửa không hề có một tiếng động.
Bên trong gian phòng ánh đèn rất u tối, người trên ghế mây cuộn tròn thân thể lại như một đứa trẻ sơ sinh đang bất an, không hề phòng bị đem phần lưng lộ ra.
Trong một góc khác là mảnh vụn gốm sứ vỡ nát, Hoắc Lệ thật sự rất tức giận.
Bên cạnh ghế mây có một mô hình con người, nhìn tựa như Tử thần chuẩn bị gặt hái linh hồn, đầu lâu dưới chân lại giống như đầu của một người chết trong mười tám tầng địa ngục.
Đào Thất nghĩ tới giấc mộng đời trước, trong mộng cậu bay đến cầu Nại Hà nhìn thấy Hoắc Lệ cô độc bi thương đứng ở giữa sông âm u, mà Hoắc Lệ nhìn thấy cậu đến, giọng nói điên cuồng nhìn chằm chằm cậu: “Thất Thất, tôi chờ em đã lâu.”
“Anh cực khổ rồi.” Đào Thất chậm rì rì di chuyển đến một bên ghế mây ngồi xổm xuống, nhìn Hoắc Lệ nhíu chặt lông mày, trong lòng thở dài một hơi.
Có lẽ người sống qua một lời, lá gan cũng mập lên nhiều.
Nếu không làm sao cậu sẽ lẻn vào phòng Hoắc Lệ lén lén