Dưới ánh đèn dìu dịu trong nhà hát, chàng trai của anh vuốt tóc mái ra sau tai rồi kẹp lại.
Cái kẹp màu hồng do một cô gái chơi vĩ cầm đưa cho cậu.
Ngồi trước anh ba dãy ghế, hai thiếu nữ trong ban Thiết kế giơ cao di động chụp trộm chàng trai đang nghiêm túc làm việc kia, chụm đầu cười đùa.
"Là anh ấy hả?"
"Lần đầu được thấy người thật luôn đó."
"Vừa hát hay vừa đẹp trai, còn biết chơi cả dương cầm."
"Không biết ảnh có bạn gái chưa nhỉ? Tớ mê rồi đấy."
Bỗng có một cô gái tiến lại gần Phó Yến, trong đôi mắt hạnh long lanh hàm chứa nôn nóng lẫn rụt rè, lí nhí hỏi: "Anh...!Gia Yến phải không ạ?"
"Ừ, là tôi.
Em có chuyện gì sao?"
Khuôn mặt cô gái đỏ ửng vì vui mừng, ôm di động lên ngực: "Em là Trần Khiết.
Em ở trong bè cello.
Hồi học trung học em không bỏ sót một sân khấu nào của anh.
Em rất thích anh!"
Phó Yến ôn hòa mỉm cười: "Cảm ơn em."
Trần Khiết tràn đầy mong chờ chỉ về phía bạn bè: "Nếu, nếu anh không phiền thì chúng em xin phép được chụp vài bức ảnh không ạ?"
Phó Yến liếc nhìn Lâm Xuân Tư, thấy cậu đang chăm chú vào sân khấu thì đồng ý, đi giết thời gian.
Nhà hát cổ có rất nhiều góc đẹp để chụp ảnh.
Trần Khiết với bạn bè khấp khởi chọn đến ba, bốn chỗ để chụp.
Xong xuôi, cô cúi đầu cảm ơn rồi hỏi: "Anh là bạn của anh Xuân Tư ạ?"
Chà, anh Xuân Tư cơ đấy.
Phó Yến nhận ra mọi người xung quanh thích gọi tên chàng trai của anh hơn là họ.
Có lẽ là vì hai tiếng Xuân Tư nghe thân mến, âu yếm động lòng người.
Nỗi nhớ của mùa xuân, cũng có thể hiểu thành nỗi nhớ người yêu*.
* "Xuân" (ghép trong cụm "xuân tư, tư xuân") đều có thể hiểu theo nghĩa chuyển ám chỉ về tình yêu.
Trần Khiết thấy anh gật đầu thì ngượng ngùng nói tiếp: "Anh có đến xem hòa nhạc không ạ? Nếu được thì tụi em hi vọng anh có thể bắt tay tụi em trước khi lên sân khấu..."
Phó Yến bật cười: "Tôi cũng không phải người may mắn lắm đâu.
Nhưng nếu có thể thì tôi rất sẵn lòng."
Anh rút một điếu thuốc, đi ra ngoài mồi lên hít cho đỡ ghiền.
Loáng thoáng nghe lời than thở của mấy cô cậu vừa rồi theo gió bay tới, "Lúc báo chí đưa tin anh ấy bị chấn thương, mình còn không tin..."
Chợt Phó Yến thấy người quen.
Nguyễn Ngụy Chi nhũn nhặn đẩy gọng kính tiến lại, mỉm cười: "Đến đây không sợ bị ai đó nhận ra sao?"
Văn nhã bại hoại.
Phó Yến thầm nghĩ, thờ ơ đáp: "Vừa mới bị fan nhận ra đây.
Còn anh? Tiện đường đi ngang?"
Nguyễn Ngụy Chi chỉ vào bao thuốc của anh, đáp: "Vừa tiện đường, thấy buổi tối có vở nhạc kịch bi thảm nên tôi mua vé thưởng thức."
Phó Yến đưa anh ta một điếu, hỏi: "Mới chia tay à?"
Từ thời đại học, ông chủ Nguyễn đã có sở thích xem phim bi kịch, bi thảm để giải tỏa cảm xúc sau khi chia tay.
Nguyễn Ngụy Chi mồi lửa, buồn chán: "Ờ."
"Lần này được bao lâu?"
"Một năm rưỡi."
Phó Yến tán thưởng: "Được đấy.
Xích anh đến hơn một năm."
"Tại tôi già rồi nên làm biếng thôi." Nguyễn Ngụy Chi nhếch mép rít mạnh thuốc.
"Vì sao chia tay?"
"Đối phương quá bận rộn, không có thời gian cho tôi.
Với lại, tôi nghi ngờ mình bị cắm sừng."
Phó Yến thẳng thắn cười ra tiếng: "Anh mà cũng có ngày này.
Cho tôi số điện thoại của người kia để chúc mừng cái nào."
"Vẫn còn ghi thù vụ tôi trù không ai thèm cậu à?"
"Giới trẻ ngày nay gọi đó là nghiệp quật, trách thì trách anh hồi trẻ sống quá khốn nạn ấy.
Phóng đãng từ tận xương mà cứ thích vờ vịt nhã nhặn, miệng nói lời đường mật chỉ để tuột quần người ta rồi cắp mông bỏ chạy.
Chó nó còn không cầm thú bằng anh."
"Phùng Gia Yến." Nguyễn Ngụy Chi bỡn cợt búng tàn thuốc: "Mỗi lần cậu hư đốn, tôi chỉ muốn bẻ hết răng của cậu."
Phó Yến rất bình thản: "Nguyễn Ngụy Chi, chúc mừng anh bị cắm sừng.
Chúc anh một ngày phá kỷ lục người cao nhất thế giới."
"Mẹ kiếp! Sao cậu không thay tên thành Phó Thù Dai đi? Hồi trẻ tôi mắt mù nên mới tưởng cậu dễ lừa!" Ông chủ Nguyễn vừa tức vừa buồn cười chửi thề, thở hắt một hơi thuốc.
Phó Yến vỗ vai anh ta, nói: "Thứ ba tôi rảnh, có gì gọi đi uống giải sầu."
Lâm Xuân Tư sắp xếp sân khấu đến toát mồ hôi, vừa bước ra ngoài cửa là cái lạnh thấm vào xương cốt, cóng muốn run lập cập, rụt cổ chui tọt vào xe.
Phó Yến cởi áo khoác đắp cho cậu, trách cứ: "Tôi bảo em mặc thêm vào mà không chịu nghe."
Rồi anh rướn người tháo chiếc kẹp bên thái dương Lâm Xuân Tư xuống, thay bằng chiếc kẹp mới toanh mình tự mua.
Cậu trố mắt nhìn anh tịch thu chiếc kẹp màu hồng, ngữ điệu anh như thường, "Em đừng có tùy tiện nhận kẹp tóc của con gái."
Lâm Xuân Tư chớp chớp mắt, bảo: "Cô ấy có bạn trai rồi ạ."
Phó Yến xem như không nghe thấy câu nói đó, môi mím chặt vẻ hờn dỗi.
Anh đưa cả hai đến Trung tâm Thương mại, nói là muốn sắm sửa thêm trang phục mùa đông.
Lâm Xuân Tư tròn xoe mắt nhìn Phó Yến ướm áo, quấn khăn quàng và đội mũ cho cậu, trong đầu nhảy ra bốn chữ: hiền thê lương mẫu.
Cậu bị lạnh, Phó Yến trực tiếp mua khăn quàng.
Ai dám nói đàn ông thì không đủ tỉ mỉ? Ra đây mở to mắt nhìn anh chăm cậu này.
Anh có vẻ rất thích áo khoác cặp, mua liền ba cái.
Lâm Xuân Tư xách đồ nhìn anh quẹt thẻ, một bên thì bất đắc dĩ xót của thay, một bên thì ấm áp ngập cõi lòng.
Hai người đi dạo trong Trung tâm Thương mại.
Phó Yến để ý đến một con lật đật hình người tuyết có đáy bằng thủy tinh.
Lâm Xuân Tư thấy cơ hội đã tới, liền chứng tỏ phẩm chất bạn trai mua cho anh.
Phó Yến yêu thích không buông tay con lật đật.
Thế là hễ anh hứng thú với thứ gì, Lâm Xuân Tư liền mua cho anh, chủ động xách đồ, ân cần chu đáo như quyển giáo trình dạy cách làm bạn trai sống.
Không vậy thì cậu sẽ thấy có lỗi với nụ cười của anh lắm.
Vả lại Phó Yến thích mấy thứ cũng vừa túi tiền và khá là đáng yêu: cốc đôi ghép lại thành hình mũi tên Cupid, bao tay làm bếp màu hồng có nơ (Lâm Xuân Tư cũng chẳng hiểu sao, có lẽ anh muốn nhìn cậu đeo nó), tất giáng sinh, tấm lót ly hình bánh quy gừng, đèn ngủ nhỏ đầu tuần lộc...
Cuối cùng anh mua vòng nguyệt quế và dây đèn nhiều màu.
Vui vẻ hôn chàng trai của mình trên xe, Phó Yến vẫn để bụng hỏi: "Em đã nhận bao nhiêu chiếc kẹp của con gái rồi?"
Lâm Xuân Tư cầm xấp kẹp tóc mang màu sắc giáng sinh anh mua, có chút hờn mát: "Em đã bảo là mình không có tùy tiện nhận đồ của con gái rồi mà."
Cất đồ xong, cậu sờ tay anh rồi lấy bao tay mang vào: "Ngón tay anh tái nhợt cả rồi."
Cả hai chơi chán rồi mua sữa gừng nóng.
Phó Yến dành cho Lâm Xuân Tư miếng kẹo dẻo trên vành ly của mình.
Về nhà, Phó Yến liền treo vòng nguyệt quế lên cánh cửa rồi bắc ghế căng dây đèn nhấp nháy.
Lâm Xuân Tư giữ ghế, nơm nớp lo anh ngã.
Mùa giáng sinh ở nhà cũ, bố mẹ Lâm cũng thường giăng đèn trang trí.
Lúc đó bố cậu làm thang kiệu mẹ lên vai, khiến Úc Diễm xấu hổ quá chừng, mắng: "Tinh Tinh đang nhìn kìa!"
Lâm Úc Nghị giỡn mặt đáp: "Để con nhìn mà học hỏi.
Tương lai con anh cưới vợ cũng phải biết bảo vệ vợ thế này."
Cậu liền ném banh đi chạy đến ôm chân bố, ra sức nâng lên: "Tinh Tinh cũng giúp đỡ mẹ!"
Lâm Xuân Tư chớp mắt một cái trở về thực tại, hơi thổn thức.
Trang trí căn hộ xong, cậu đeo bao tay màu hồng làm bánh quy bạc hà, nhìn thấy Phó Yến đang dựa trên sofa lắng nghe tin tức, vừa chọc chọc con lật đật lắc lư.
Lâm Xuân Tư nấu mì ramen, tỉa miếng chả cá thành hình hoa đào.
Phó Yến thấy đẹp mà không nỡ ăn.
Lâm Xuân Tư không lo mệt mỏi, chỉ sợ rảnh rỗi nên thường tự học mấy tài lẻ linh tinh, kỹ năng gấp origami siêu đẳng.
Phó Yến lấy giấy thủ công cho cậu, trong chớp mắt cậu gấp được một chú khủng long và voi.
Phó Yến dọn một góc trên kệ trưng bày để đặt sản phẩm gấp giấy, bên cạnh con lật đật, lại còn lấy một tấm bìa cứng viết lên: Từ nghệ nhân Tinh Tinh mà tôi yêu mến.
Lâm Xuân Tư cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc, cả tâm hồn như chìm trong đường mật.
Lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy mình có khao khát được thuộc về đâu, muốn cùng ai đó tham dự vào hồng trần phồn hoa.
Cậu bùi ngùi nhớ đến mẹ.
Mẹ cậu là người rất thích trang trí nhà cửa, mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông đều thay đổi hoa trong lọ và đồ trang trí để chăm chút không khí cho ngôi nhà.
Thói quen này nhắc nhở con người về thời gian lưu chuyển không ngừng, cho chúng ta kịp thời thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp của mỗi mùa.
Thật xúc động khi anh cũng có thói quen đó.
Phó Yến lấy cốc đôi pha trà gừng cho mỗi người, quan tâm xoa bụng Lâm Xuân Tư: "Hôm nay ăn uống hơi linh tinh.
Nếu khó chịu thì em phải nói."
Lâm Xuân Tư hôn má anh, ôm chặt người thương vào lòng.
Về phòng trọ, cậu liền thay đèn ngủ thành đèn tuần lộc, treo tất giáng sinh lên khung cửa sổ, nhìn ngắm rất lâu.
Phó Yến đã rất lâu không lui tới mấy chỗ hộp đêm.
Đèn đóm mập mờ, âm thanh ám muội.
Bartender đang hàn huyên với Nguyễn Ngụy Chi trông thấy anh, liền nhướng mày: "Xem ai đến kìa."
"Hửm? Cậu còn làm ở đây à?" Phó Yến ngồi xuống nói: "Như cũ."
Nguyễn Ngụy Chi thâm thúy liếc về một hướng: "Có tay bảo kê cho cậu ta."
Giang Vanh mặc gile ôm sát người, không cài khuy áo thứ hai để lộ xương quai xanh và dây chuyền chữ thập, ngón tay dài, rõ đốt xương ép sát muỗng pha chế.
Đuôi mắt hẹp hơi xếch hàm xuân, đẩy cocktail đến trước Phó Yến, cậu ta cúi đầu nói thầm: "Lâu rồi không thấy Phùng thiếu đến thăm tôi, bọn kia chẳng vị nể gì, tôi suýt bị quấy rối