Ngấp nghé sang đông, các đợt khí lạnh ập vào phương bắc.
Mở miệng, khép miệng đều nhả ra làn tơ sương mỏng manh.
Cô Tần Cẩm pha cho Lâm Xuân Tư một cốc cacao nóng, thả vào một viên kẹo dẻo.
Chuyện khóc trên cây dương cầm qua lâu rồi, bây giờ cô mới ôn hòa gợi lại: "Em chưa nói cho cô biết mình từng được đào tạo ở đâu?"
"Cũng không hẳn là được đào tạo ạ.
Em nhìn bố rồi học lỏm."
"Bố em là nghệ sĩ chuyên nghiệp à?"
"Vâng." Lâm Xuân Tư liếm vệt cacao trên môi dưới.
Tần Cẩm thấy cậu có vẻ lảng tránh nên tế nhị không nói tiếp, mỉm cười: "Phong cách biểu diễn của em rất đặc biệt, mỗi cử chỉ, biểu cảm của em khiến cô có cảm giác mọi ánh đèn nên tập trung vào em.
Em phản ánh chính bản thân mình vào bản nhạc và nó mê hoặc cô, khiến cô phải rung động.
Em không có dự định phát triển thêm sao?"
"Cô Tần là nhạc trưởng nên cũng biết." Ánh mắt Lâm Xuân Tư rất điềm tĩnh, "Vị trí dương cầm ở trong dàn nhạc có sự cạnh tranh khốc liệt hơn các loại nhạc cụ khác.
Các nghệ sĩ có thể chen chân vào dàn nhạc lớn hầu hết đều được bồi dưỡng từ thuở nhỏ, bỏ rất nhiều công sức để luyện tập suốt tuổi thơ.
Tuổi nghề của em so với họ chỉ như muối bỏ biển, không có cửa cạnh tranh."
"Em có thể chơi ở trình độ nghiệp dư.
Trình độ của em dư sức ăn đứt nhiều nghệ sĩ nghiệp dư, đừng bi quan thế."
"Có lẽ em hơi kiêu ngạo, nhưng trong dàn nhạc nghiệp dư có một số vấn đề - cô biết đấy: đãi ngộ không tốt, trình độ của nhạc trưởng chưa tới, thù lao không tương xứng với công sức.
Với lại, em thấy mình không có duyên với dương cầm."
"Vậy nếu có một nhạc trưởng đủ trình độ mời em tham gia một dàn nhạc gây quỹ thì em có hứng thú chứ?" Cô Tần Cẩm chợt nghiêm túc.
"Cô ạ?"
"Ừ, đêm giao thừa ở nhà hát Lớn, cô sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc để gây quỹ cho tổ chức bảo trợ xã hội." Cô Tần cho cậu xem poster dự án rồi nói: "Cô muốn phát triển ở quê nhà, nếu dự án này thành công thì cô sẽ tiếp tục duy trì để thực hiện ước mơ lan tỏa nhạc giao hưởng cho thính giả trẻ."
Lâm Xuân Tư uống hết cacao, vừa đọc kế hoạch dự án của cô Tần Cẩm vừa ra về.
Một hồi chuông vang lên, Phó Yến gửi tin nhắn: Em về chưa?
Cậu reply: Chưa ạ.
Phó Yến: Ở yên chờ tôi.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe quen thuộc đỗ lại phía đối diện.
Lâm Xuân Tư ngồi vào ghế phụ, bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt: "Anh vừa hút thuốc?"
Phó Yến chớp mắt nhìn cậu: "Không có."
Lâm Xuân Tư ngờ vực kéo cổ tay anh lên ngửi, kiểm tra cả cổ áo anh.
Phó Yến canh góc độ hôn cậu.
Sau đó cậu quệt môi, vừa ý gật gù: "Em xác nhận anh không hút thuốc."
Phó Yến đưa cậu đến một quán buffet bánh ngọt.
Chàng trai của anh có nét mặt hòa trộn giữa sự thòm thèm và lạnh lùng cùng một lúc, hoàn toàn không thể kháng cự: "Gãi đúng chỗ ngứa của em rồi!"
Chẳng là ba hôm trước có chị nhân viên đem bánh ngọt nhà làm lên phát cho đồng nghiệp hòng quảng bá cho cửa tiệm sắp khai trương.
Lâm Xuân Tư ăn một lần rồi nhung nhớ mãi, Kỷ Ca chẳng ưa của ngọt nên cậu không rủ hắn được, Phó Yến thì không thích thức ăn bên ngoài, còn ăn một mình thì buồn lắm.
Vị đồng nghiệp nọ cũng làm nhân viên tại tiệm của gia đình, thấy cả hai đi với nhau thì rất đỗi kinh ngạc.
Lâm Xuân Tư thấy chị ta rụt rà rụt rè, không giấu được vẻ mặt khó tin phục vụ cho bọn họ - chính xác là Phó Yến thì trong lòng đầy dấu chấm hỏi: bộ anh ấy đáng sợ đến vậy hả?
Đâu có đâu, Phó Yến trên công ty luôn ôn hòa với mọi người mà, lâu lâu tăng ca thì mới gây áp lực.
Lâm Xuân Tư phát hiện ra Phó Yến sẽ không từ chối những món cậu lấy cho anh.
Dù anh nhấm nháp như mèo nhưng sẽ ăn hết.
"Phó Yến, anh thích ăn món gì nhất?"
Anh lau miệng, mỉm cười: "Tôi dễ nuôi lắm, gì cũng ăn được.
Nếu nói thích thì có lẽ là thịt gà."
Lâm Xuân Tư bắt đầu nghĩ tới các cách chế biến thịt gà: ừm, đa dạng, cũng dễ.
Thời gian sau đó, Kỷ Ca được Lâm Xuân Tư cho thử nghiệm các món thịt gà muốn dị ứng luôn.
Hắn vỗ bàn nói: "Bây giờ đứa nào đưa thịt gà đến mời tao là tao đấm vỡ mặt!"
Tần Mộ vừa nói thèm lẩu gà.
Kỷ Ca liền tự vả bôm bốp.
Suy nghĩ xong xuôi, Lâm Xuân Tư đồng ý tham gia dự án của cô Tần Cẩm.
Ngay hôm đó liền like, theo dõi trang chủ dự án và chia sẻ poster về trang cá nhân.
Lâm Xuân Tư rất ít dùng mạng xã hội, cả tuần mới đăng một dòng trạng thái, vài tháng mới đăng một đoạn demo*.
Cậu không có thói quen đăng hình chụp, album chỉ lẻ tẻ vài tấm thiên nhiên.
Ngắm một hồi, cậu phát hiện ra mình chụp khá nhiều ảnh của cây dương qua bốn mùa.
* Bản thu thử.
Hiểu đơn giản là bản nhạc thô, bản nháp chưa được tinh chỉnh.
Lâm Xuân Tư ra ngoài chụp ảnh cây dương và dàn hoa thiên lý, đăng lên trang cá nhân kèm trạng thái.
01/11/20xx, 16:09 - Mình và cậu ấy (cây dương) đã quen biết được bốn năm rồi.
Chúc mừng ngày kỷ niệm.
Chúc chúng ta sẽ luôn vươn cao.
Cậu lướt web một lúc, bỗng thấy một bình luận từ nick @Bưởi Đẹp Trai Nhất Quả Đất: Cậu kết bạn với cả thực vật? Cậu giao tiếp với cây bằng ngôn ngữ gì?
@Yến Uyển Như Xuân: Ngày nào tôi cũng đàn và hát cho bạn cây nghe.
(Đính kèm link nghiên cứu khoa học minh chứng thực vật cũng thích nghe nhạc.)
@Bưởi Đẹp Trai Nhất Quả Đất: ...!Xem như cậu giỏi.
Vài phút sau Lâm Xuân Tư chợt thấy biểu tượng chat của Phó Yến nhảy lên.
@Phó: Em chưa quan tâm tôi bằng một cái cây.
(Gửi ảnh bình luận cậu reply @Bưởi Đẹp Trai Nhất Quả Đất.)
Lâm Xuân Tư: "..."
@Yến Uyển Như Xuân: Bạn cây còn chưa bao giờ được nếm thử đồ ăn em nấu.
@Phó: (Sticker bắn tim.)
Lâm Xuân Tư nhận thấy mình vẫn nên hạn chế dùng mạng xã hội thì hơn.
Cậu đồng ý kết bạn với @Bưởi Đẹp Trai Nhất Quả Đất rồi tắt điện thoại.
Tại phim trường lộng gió, quản lý rót nước nóng cho Ôn Dữ thì thấy anh không lo đọc kịch bản mà loay hoay dịch tài liệu tiếng Anh, hỏi: "Cậu xem gì đấy?"
"Nghiên cứu về âm nhạc đối với sự phát triển của thực vật." Ôn Dữ đáp.
Quản lý: "..." Liên quan gì đến công việc của cậu?
Ôn Dữ tròn xoe mắt: "Thực vật thích nghe nhạc thật này!"
Nghĩ ngợi một chút, anh ta quyết định đi lưu tất cả bài demo của @Yến Uyển Như Xuân, định bụng phát cho đám hoa ở nhà nghe.
Tối thứ bảy, Lâm Xuân Tư nấu cà ri gà, Phó Yến vừa dằm dưa gang vừa nghe tin tức.
Thấy cậu dọn bàn, anh liền tắt TV đến giúp.
Cậu kể về dự án của cô Tần Cẩm trên bàn ăn.
"Cô giáo là một nhạc trưởng tâm huyết, em nên tham gia để rèn luyện bản thân.
Công việc trên công ty nếu nhiều quá thì cứ nói với tôi." Phó Yến dịu dàng khích lệ.
Lâm Xuân Tư có chút ngại ngùng: "Em còn thiếu kinh nghiệm lắm, có lẽ sẽ làm phiền anh nhiều."
"Tôi luôn sẵn lòng dành thời gian cho em mà."
Cậu liền cảm thấy trái tim như được lấp đầy.
Phó Yến gạt cần đọc đĩa, lấy cuốn Truyện cổ Grimm bìa cứng đặt vào lòng Lâm Xuân Tư.
Cậu mở sách, giọng trầm ấm đọc tiếp câu chuyện Bác thợ xay bột và Con quỷ.
Tới đoạn người cha khóc lóc muốn chặt tay của con gái, Phó Yến khẽ bảo: "Có một số học giả nói Truyện cổ Grimm phản ánh nhiều vấn đề của xã hội nước Đức tại thời điểm anh em nhà Grimm sinh sống.
Tôi nghĩ câu chuyện này đang kể về một gia đình nghèo mắc nợ địa chủ và bị ép phải bán con gái để gán nợ.
Người cha là một kẻ đàng điếm, hèn nhát và nhẫn tâm, để ngăn cản con gái phản kháng, ông ta đánh đập cô gái.
Vì thế truyện mới miêu tả kỹ chi tiết người con gái khóc và Con quỷ không thể lại gần.
Nước mắt là ẩn dụ cho sự phản kháng của cô ấy.
Tuy nhiên...!cô đã không thể thoát."
"Phó Yến." Lâm Xuân Tư vuốt ve tai anh: "Câu chuyện còn cả một nửa sau, vậy mà anh đã cho nó cái bad ending rồi."
"Nửa sau có sự xuất hiện của Thiên thần và Thượng Đế, là ẩn dụ cho cái chết của cô ấy." Anh tỉ mỉ phân tích.
"Em lại tình nguyện tin cô gái đã thật sự chạy thoát khỏi Con quỷ bằng phép màu nào đó.
Chúng ta luôn có nhiều góc nhìn với một vấn đề.
Thay vì tập trung vào bối cảnh xã hội thối nát thì em càng muốn tôn vinh sự kiên cường của người con gái trong câu chuyện."
Chất giọng của chàng trai giống như hương thơm dìu dịu lan tỏa sau một trận mưa xuân, "Người con gái có sự phản kháng, dù bị đòn roi nhưng rốt cuộc vì thương cha vẫn cam lòng đi gán nợ.
Cô ấy tần tảo, hi sinh, dám chạy trốn, cũng dám bảo vệ con cái mình.
Không phải rất đáng khâm phục sao?"
Phó Yến hôn lên má cậu: "Em nói thế nào thì là thế đó."
Ban đêm Lâm Xuân Tư không ngủ được, trong đầu có những suy nghĩ thoắt ẩn, thoắt hiện như bọn trẻ nghịch ngợm chơi ú tim.
Rốt cuộc cậu bật dậy ngồi vào bàn học, gieo hạt giống ý tưởng lên trang giấy trắng.
Năm giờ sáng Kỷ Ca đập báo thức, giật mình thấy Lâm Tinh Tinh trên bàn: "Trời mé! Đêm qua mày không ngủ hả?"
Lâm Xuân Tư làm xong rồi gửi ảnh cho cô Tần Cẩm, cả người cậu mới rã thành một bãi không muốn cử động.
Kỷ Ca lôi cậu lên giường, mắng: "Mày giết nhiều gà quá nên bị tụi nó về dọa cho mất ngủ hả? Lo mà ngủ bù để còn đi làm."
Không rõ đã qua bao lâu, Lâm Xuân Tư bị chuông điện thoại đánh thức.
Phó Yến nghe giọng cậu uể oải, liền lo lắng: "Em bị bệnh?"
Cậu chưa kịp đáp lại thì cuộc gọi ngắt, day thái dương ngồi dậy rót nước.
Có tiếng gõ cửa.
Phó Yến thấy quầng mắt cậu thâm đen, đau lòng hỏi han, rồi xoa thái dương cho cậu.
Lâm Xuân Tư tính dậy đi làm nhưng được anh xoa một hồi thì lại buồn ngủ, gục đầu vào vai anh cọ cọ làm nũng: "Phó Yến, em mệt..."
"Mệt thì nghỉ.
Tôi ở với em." Anh dịu giọng.
Lâm Xuân Tư nhắm mắt.
Phó Yến cẩn thận kê đầu chàng trai lên chân, tiếp tục xoa thái dương cho cậu.
Phòng ốc của hai chàng trai sạch sẽ, tươm tất một cách đáng khen.
Góc tường có vết thấm nước, chiếc máy sưởi chạy ì ạch không đủ làm ấm căn phòng.
Phó Yến kéo chăn đắp cho chàng trai của mình, lén chụp một bức cậu ngủ.
Lâm Xuân Tư ngủ rất ngon, tuy chỉ thêm được hơn một tiếng.
Lúc thức dậy thì thấy anh đang khe khẽ