Cảm nghĩ của Diệp Đình Châu khi nghe kể lại những lời con gái nói là:
- Tôi còng lưng nuôi con khôn lớn, con tôi lại hoài nghi bố nó đi hốt vỏ cho người ta?
- Tôi là gã đàn ông thất bại đến mức nào trong mắt con tôi?
"Diệp tổng." Phó Yến cười trên nỗi đau của người khác: "Cậu còn giữ giấy xét nghiệm DNA của hai đứa không?"
"Dĩ nhiên là còn." Chú ta cay cú: "Con bé đã nốc bao nhiêu rượu vậy? Say đến đần độn luôn à? Trên đời này không có gã đàn ông nào thánh thiện đến mức đã bị cắm sừng mà còn hốt vỏ cho người ta suốt mười năm nay đâu! Nếu có thì gã đấy đang ở trên niết bàn phổ độ chúng sinh rồi!"
"Tuổi dậy thì là vậy mà.
Con bé cũng chẳng hiểu vì sao mình điên rồ.
Tuy Diệp Phiến tự lập sớm nhưng cháu thấy nó nhạy cảm hơn cậu nghĩ.
Cả hai đứa đều đang trong tuổi nổi loạn, cậu nên bớt lại công việc để dành thời gian cho chúng."
"Phó Yến, cháu bị ai nhập vào? Tự nhiên nói chuyện như một người mẹ hiền thế này."
"Có sao? Chỗ nào vậy cậu?"
"Đấy, cái ngữ khí hiền huệ này.
Gì mà vậy cậu.
Cháu tự dưng nói giọng phương nam."
"Cậu là đồng hương với cháu đấy thôi." Phó Yến nói thêm hai câu rồi cúp.
May thay hai đứa em họ cùng là con của cậu Út với người vợ đầu, nếu chúng khác mẹ thì càng phức tạp.
Phó Yến chợt nhận ra mấy người anh chơi thân hầu hết cũng gặp lắm gập ghềnh trên đường tình.
Diệp Đình Châu bị người vợ đầu cắm sừng, đàn ông tỉnh lẻ sĩ diện lớn nên cậu Út cũng cắm sừng lại cho vợ.
Sau khi đổ vỡ với người vợ thứ hai thì chú ta cứ ở vậy, làm một kẻ trăng hoa lắm tiền không sợ thiếu phụ nữ vây quanh.
Dẫu sao, dù ai sai trước trong hôn nhân thì ngoại tình luôn vi phạm pháp luật và đạo đức.
Mười năm trước cậu Út còn trẻ, lại sĩ diện, nên mới hành động ngu ngốc như thế.
Rõ ràng việc cả bố và mẹ đều ngoại tình đã để lại tổn thương không nhỏ cho Diệp Phiến.
Con bé dám giả làm gái đứng đường để lừa đàn ông cơ đấy, nổi loạn hơn cả thời niên thiếu của Phó Yến.
Lúc mười sáu tuổi, anh chỉ mới trộm lái con Ferrari cũ của ngài Phùng đi ba chục cây số rồi bị trạm kiểm soát giao thông giữ lại, áp giải về đồn.
Từ năm lớp tám là anh đã biết lái chiếc xe con của ba nên chỉ cần quan sát là học được cách lái Ferrari.
Lần đầu tiên thử cảm giác tốc độ của con ngựa chiến, anh đã nghĩ: tại sao mình không thể ngược thời gian về quá khứ?
Nếu có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, con người sẽ đi xuyên không gian, thời gian.
Phó Yến mười sáu tuổi cầm lái Ferrari đã ước mình có thể trở về thời thơ ấu, có ba, có mẹ đi xa mang quà về nhà, có cánh đồng hoa cải, có hồ nước xanh thẫm và tiếng đàn dương cầm theo gió bay đến.
Hình ảnh đó không hạnh phúc sao?
Quả thực, khi tuổi trẻ đã trôi qua, đến một lúc nào đó, người ta sẽ đột ngột hiểu ra việc ổn định hôn nhân và gia đình quan trọng như thế nào đối với thế hệ sau.
Hôm ấy, lúc tan tầm, Lâm Xuân Tư nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục xếp li, mái tóc dài thẳng xõa đến eo, xinh xắn như búp bê Pháp nếu không có điếu thuốc trên tay.
Suy nghĩ đầu tiên của cậu là: trẻ con bây giờ lớn nhanh quá.
Nhìn xe nhà mình đỗ lại, Lâm Xuân Tư tính đi ra thì bỗng thấy cô bé sải chân chạy về phía đó, gõ vào kính.
Phó Yến hạ cửa kính xuống.
"Ai cho anh bép xép chuyện của em với bố?" Diệp Phiến tức tối.
"Là cô tự nhiên nói cho anh biết, cũng đâu có kêu anh giữ bí mật." Phó Yến chẳng buồn nhìn nó, gửi tin bảo Tinh Tinh chờ một chút.
"Em cứ tưởng anh chịu lắng nghe em! Giả dối!"
"Chỉ bởi vì anh đưa cô điếu thuốc còn sót mà cô nghĩ anh về phe mình à? Cô bé ngây thơ, lo học tập đi."
Thấy nụ cười thờ ơ của anh, Diệp Phiến đỏ mặt tía tai mở cửa xe chui tọt vào, ngang ngược nói: "Em mặc kệ! Tại anh nên em mới tới đây.
Em không muốn chen chúc trên xe buýt vào giờ này, anh phải đưa em về!"
Con bé chộp lấy con lật đật nhỏ hình Doraemon chơi, nghe anh họ bảo, "Đặt nó xuống."
Ngữ khí của anh lạnh nhạt, không rõ cảm xúc, giống như nói chuyện bình thường nhưng nhấn từng tiếng, "Anh bảo cô trả nó về chỗ cũ, nghe không?"
"Tại sao chứ? Chỉ là món đồ nhựa rẻ tiền.
Em chơi chút thì có sao?"
Tại vì món đồ màu xanh đó là do Tinh Tinh mua để trang trí xe, lúc bình thường cậu hay ngồi nghịch nó, kể rằng: hồi nhỏ em luôn muốn ông già Noel tặng mình một người bạn như Doraemon.
Doraemon lúc nào cũng bảo vệ Nobita, em cũng muốn có một người bạn luôn luôn bênh vực em.
Phó Yến tháo đai an toàn, rút chìa khóa, vòng qua bên Diệp Phiến, mở cửa, thẳng tay lôi dây cặp sách lẫn con bé ra khỏi ghế.
Diệp Phiến sợ hãi hét toáng lên: "Anh làm cái gì vậy!"
Anh lấy lại con lật đật Doraemon, rút khăn ướt lau chùi rồi trả về nơi cũ.
Hành động đó làm nữ sinh thẹn đỏ bừng mặt, "Gia Yến! Anh quá đáng thật đấy!"
"Diệp Phiến, anh biết ở trên trường cô là một học sinh ưu tú, thành tích tốt, hạnh kiểm tốt, tuy đôi lúc quậy phá nhưng đó chỉ là hình thức gắn kết tình bạn giữa các học sinh.
Đầu năm cô được vinh danh lên cột cờ đọc diễn văn.
Chuyện lần trước chỉ tại cô giận quá mất khôn nên mới vào hộp đêm, ngoài ra cô là học sinh toàn tài toàn diện.
Đã vậy,"
Phó Yến mở điện thoại, nói tiếp: "Nếu những bức ảnh cô say xỉn trong hộp đêm và hút thuốc lộ ra thì sẽ thế nào nhỉ? Anh biết cậu Út sẽ không để hạnh kiểm của cô rớt xuống hay gặp rắc rối với nhà trường.
Tuy nhiên, Diệp Phiến, bạn bè sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thế nào đây? Cô sẽ phải đứng dưới cột cờ để xin lỗi.
Danh tiếng và hình ảnh cô nỗ lực xây dựng sẽ sụp đổ.
Các bạn học sinh sẽ không còn hâm mộ cô.
Cô sẽ đi học trong những lời bàn tán..."
"Anh bị điên sao!" Diệp Phiến phát hoảng tái mặt: "Sao anh lại chụp những bức ảnh này?"
Phó Yến mỉm cười: "Chà...!nói sao nhỉ? Có thể gọi là sở thích.
Anh thích thu thập bằng chứng phạm tội của mọi người, lưu trữ, rồi chờ đợi thời điểm thuận lợi để tung ra nhằm đạt được nhiều lợi ích nhất."
Chẳng ai có sở thích như vậy cả! Con bé muốn la lên nhưng không phát ra tiếng, run môi thở dốc rồi nói: "Em sai rồi.
Em thực sự rất xin lỗi.
Anh họ có thể xóa ảnh đi được không?"
"Diệp Phiến, thật ra lúc nãy cô không làm gì đáng lỗi.
Nhưng anh muốn cho cô biết một điều: cô bất quá chỉ là một người em họ có cũng được, không thì cũng chẳng sao.
Anh không có nghĩa vụ gì với cô và dù danh tiếng của cô bết bát thì cũng chẳng liên quan tới anh.
Vì vậy, cô chớ làm mất thời gian của anh.
Lần sau có giận dỗi ai thì nhờ người khác đến đón, đừng đặt hi vọng vô ích lên anh.
"Anh biết hoàn cảnh của hai ta xem ra có phần tương tự nên cô mới muốn tìm đến anh.
Nhưng khuyên cô từ bỏ suy nghĩ đó đi, anh không phải người sẽ đồng cảm với cô.
Và nếu cô không chịu hiểu thì anh nói trước: về sau có chuyện gì xảy ra với cô khi tiếp tục làm các việc ngu ngốc đó, anh cũng chẳng muốn nghe đến."
Tiếng người phương nam êm dịu là thế nhưng từng chữ đều khiến cô bé lạnh lòng, "Đừng làm mất thời gian của anh."
Tinh Tinh đang đợi anh.
Đã hơn mười phút rồi.
Cách một khoảng sân, Lâm Xuân Tư vẫn có thể thấy rõ vai nữ sinh chợt sụp xuống như bị vật nặng đè lên.
Lúc thấy Phó Yến kéo cô bé khỏi xe, cậu đã lo lắng, nhưng vì tin rằng anh làm vậy là có lý do, biết đâu họ bận chuyện gia đình nên cậu vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Diệp Phiến mạnh tay dụi mắt đoạn xốc cặp lên vai, trừng Phó Yến: "Anh đúng là đồ lòng dạ độc ác! Hạ lưu! Vô liêm sỉ! Chả trách ai cũng vứt bỏ anh!"
Nó quay phắt đầu chạy đi.
Phó Yến nhìn Lâm Xuân Tư đang sải bước về phía mình, mỉm cười che đầu cho cậu ngồi vào ghế phụ.
Cậu nhìn Doraemon rồi quan sát sắc mặt anh, lựa lời hỏi: "Lúc nãy anh có chuyện gì với em họ về con lật đật vậy?"
Anh cụp mắt tủi thân: "Con bé muốn cướp đồ chơi của tôi, lại còn nói xấu tôi."
Lâm Xuân Tư thấy mềm lòng, nuốt mọi câu hỏi vào bụng, dỗ dành: "Em ấy nói anh thế nào?"
"Nó nói tôi ích kỷ, chẳng trách không ai thương."
Chàng trai nghiêng người hôn lên má anh: "Đừng buồn nữa, rõ ràng có em thương anh mà."
Phó Yến mỉm cười khởi động xe: "Ừm."
Quả thật, lòng dạ anh độc ác, quái đản, bởi tất cả tâm tư, dịu dàng đều dành cho chàng trai này.
Diệp Phiến đang ngồi chờ xe buýt thì thấy chiếc Ferrari dừng đèn đỏ.
Qua lớp kính, có một người con trai đang nghịch con lật đật mà anh họ ghét nó chạm vào.
Mỗi cuối tuần, Lâm Xuân Tư theo thói quen ra công viên cây xanh để chơi với Paris.
Có vẻ nơi này hợp phong thủy với Ôn Dữ nên vẫn chưa bị paparazzi tóm được, thời gian trôi qua rất nhàn nhã.
Cách lớp kính râm, cậu vẫn nhận ra hôm nay mắt Ôn Dữ sưng húp, đỏ hoe.
Bộ dạng anh rất uể oải, liên tục nhìn điện thoại, hoặc ngẩn người, chẳng để ý cả tiếng sủa to tướng của con trai.
"Anh Ôn, hôm nay anh không khỏe ạ?" Cậu quan tâm hỏi.
"À." Ôn Dữ hoàn hồn nhìn cậu chằm chằm, đột ngột nói: "Tôi đang dính phải một scandal.
Có tay phóng viên chụp được ảnh tôi đỡ một người đàn ông trông không tầm thường đi đặt phòng khách sạn."
Lâm Xuân Tư vô thức cảm thấy trầm trọng.
Vì biết cậu ít theo dõi mạng xã hội nên Ôn Dữ kể lại tỉ mỉ những tình tiết trong báo chí và phản ứng của cư dân mạng: "Dĩ nhiên là fans luôn kiên quyết bảo vệ tôi, báo chí thì giật tít đùng đùng.
Mà tôi vào nghề khá thuận lợi nên tính tình cũng hơi thẳng, từng đắc tội vài người, vì thế có kẻ không muốn cho vụ này chìm êm.
Nói chung là từa lưa trên mạng vậy đó.
Nhưng vấn đề to đùng hiện tại của tôi không phải là scandal!"
Anh ấy sốt sắng nhìn cậu: "Vấn đề làm tôi hết sức đứng ngồi không yên hiện tại là: chú Nguyễn có bạn trai mới rồi!"
Lâm Xuân Tư: "Ừm..." Hai chuyện này liên quan gì đến nhau?
Nhưng plot twist ở lời tiếp theo của Ôn Dữ, "Bạn trai mới của chú ấy lại trông giống tôi!"
Lâm Xuân Tư nhăn mày chớp chớp mắt, chợt lóe lên một suy đoán vô cùng kinh ngạc.
"Tôi vì chuyện này mà tức phát khóc! Cậu xem mắt tôi đi.
Chú Nguyễn rốt cuộc coi tôi là cái gì chứ? Hai ngày nay tôi chẳng hoàn thành việc gì cho ra hồn.
Trong ngực cứ nghẹn một cục cứng ngắc.
Buổi tối thì không nhịn được khóc