Hộp đêm lần trước Diệp Phiến đi tên là Witches.
Bà chủ của nó là Tôn Tranh Ngữ, bốn mươi tuổi, từng bị phạt hành chính hai lần vì tội thiếu trách nhiệm quản lý, tạo điều kiện để nhân viên môi giới cần sa cho khách hàng.
Điện thoại đổ chuông.
Số lạ.
“A-lô?” Phó Yến bắt máy.
Đầu dây bên kia là chất giọng trầm khàn của đàn ông, “Xin lỗi đã làm phiền.
Anh Phùng Gia Yến phải không? Tôi nghe đồn anh đang điều tra về tôi?”
“Tin tức của anh thật nhạy.”
“Thông cảm cho tôi, đặc thù nghề phóng viên là vậy.
Chúng tôi đôi lúc rất sợ bị trả thù nên tin tức phải nhạy để trốn kịp.”
“Thế anh gọi cho tôi vì chuyện gì?”
Tề Thời Chiêu đang ngồi trước laptop trong căn phòng rộng khoảng hai mươi lăm mét vuông, gạt tàn thuốc đáp: “Tôi thật sự không cố ý quấy rầy anh vào giờ làm việc nhưng thời gian của tôi khá eo hẹp, mong anh thông cảm.
Tôi chỉ muốn biện minh về công việc của mình.
“Tuy biết anh đã đổi tên vì một số lý do nhưng hãy cho phép tôi tiếp tục gọi anh bằng tên cũ, bởi một chữ Phùng trong tên anh có sức nặng để tôi phải thận trọng với lời nói hơn.”
Phó Yến nhẹ nhàng: “Tôi đang nghe đây.”
“Tôi tin anh đã xem qua hồ sơ của tôi, một năm trước tôi mới về nước sau khoảng thời gian dài lăn lộn ở Syria.
Do đó, anh có căn cứ để tin rằng tôi hoàn toàn không dính dáng tới mọi việc đã xảy ra trong vòng bốn năm đổ lại.
Tôi về nước vì nghe tin bạn mình mất tích.
Anh bạn đó tên Khúc Hằng, một cảnh sát.
Anh ấy đã biến mất sau khi nằm vùng trong hang ổ ma túy và tôi tin bố dượng của anh biết điều gì đó.
Đây là lý do tôi muốn tiếp cận anh.
“Tôi đã trà trộn vào các chuỗi hộp đêm cao cấp để thu thập mọi thông tin về đường dây của ổ tội phạm này.
Tìm thấy tin tức bạn trai cũ của anh, Thời Thác dính líu đến nên tôi đã đút tiền để được phỏng vấn y – cũng thú nhận với anh là tôi có ý đồ khai thác thông tin của anh thông qua y.
Nhưng có vẻ tôi không khéo léo lắm vào lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Ừm.” Phó Yến hơi cong môi, có thể hình dung ra Thời Thác đã nói gì về anh – tóm trong tám chữ: lòng dạ ác độc, thay đổi thất thường.
“Đó là lời tôi muốn biện minh, nếu anh Phùng có thể hiểu và bỏ quá cho mọi hành động thất lễ của tôi.
Rất cảm ơn.
Điều tiếp theo, tôi cũng nghe được là anh đang điều tra về nhà họ Lâm, tiện…”
“Anh Tề ‘nghe’ được nhiều quá, tôi hơi không vui.”
Tề Thời Chiêu thức thời ứng đối ngữ điệu lãnh đạm đó: “Xin lỗi, xin lỗi.
Thói quen nghề nghiệp.
Anh kiểm tra email đi, tôi vừa gửi qua một thư mục.”
Phó Yến mở loa ngoài rồi đặt điện thoại xuống bàn, kiểm tra email, thấy có hai bức ảnh chụp ở góc khác nhau: một người đàn ông và một người đàn bà ngồi đối diện.
Trong đó, người nữ là Tôn Tranh Ngữ.
“Gã đàn ông là Hạng Kiêu, thư ký của Lâm Úc Miễn – người là trưởng nam và đang quản lý các phòng đấu giá của công ty Cổ Nhuế mẹ.
Bọn họ gặp nhau vào mỗi cuối tháng, tôi được biết là họ bàn chuyện về huê hồng.”
Tề Thời Chiêu ho vài tiếng, giọng khản đặc: “Vì hai nhân vật trong bức ảnh này, tôi đã tham dự một buổi đấu giá từ thiện của Cổ Nhuế.
Họ đấu giá mười bốn tác phẩm của các trường nghệ thuật, trong đó có ba bức tranh được giám định tại chỗ và đẩy giá lên cao ngất ngưỡng.
Sau đó, tôi được biết là họa sĩ vẽ bức tranh được trả giá đắt nhất là học trò của một người bạn thân với Lâm Úc Miễn.”
Thủ đoạn rửa tiền thường gặp.
Phó Yến không mặn không nhạt bảo: “Anh còn điều gì thú vị hơn không? Thời gian của tôi không dư dả.”
Nếu hắn chỉ muốn khơi lòng tò mò của anh thì thật vô nghĩa.
“Anh mở tập tin trong thư mục đi.”
Nhấp đôi.
Anh nhìn thấy ảnh chụp Lâm Úc Nghị lúc ba mươi tuổi, bên dưới là cảnh sát Khúc Hằng lúc hai mươi ba tuổi.
Tề Thời Chiêu đối chiếu bốn bức ảnh.
Nhìn chính diện không có vấn đề nhưng góc chụp sườn mặt lại rất giống nhau.
Phó Yến nhíu mày.
“Bạn của tôi, Khúc Hằng đã mắc PTSD rất nặng sau nhiệm vụ nằm vùng.
Anh ấy phải tạm rời ngành một thời gian để trị liệu rồi đột ngột biến mất.
Từ đó đến nay vẫn là một bí ẩn với các đồng nghiệp của anh ấy.
“Một ngày, tôi phát hiện ra Lâm Úc Nghị và Khúc Hằng có vài nét tương đồng như anh đang thấy.
Tôi đặt ra một giả thuyết: nếu chuyện Khúc Hằng mất tích có liên quan tới tội phạm ma túy thì có khả năng Lâm Úc Nghị bị sốc thuốc trong tù là bởi bọn tội phạm nhận lầm anh ta với bạn của tôi.”
“Thời gian không trùng khớp.” Phó Yến đáp.
Khúc Hằng mất tích tám năm trước, còn Lâm Úc Nghị qua đời trong tù năm năm trước.
Nếu giả thuyết này là đúng thì cảnh sát Khúc phải còn sống trong vòng ba năm sau khi biến mất.
Nhược bằng không thì anh ta đi đâu mà không ai tìm thấy?
“Đúng vậy.
Chính vì bế tắc nên tôi đã điều tra vụ của Lâm Úc Nghị.
Quá trình dông dài chắc là anh không muốn nghe.
Rốt cuộc thì tôi đã truy ra được một bà người hầu lâu năm tại nhà họ Lâm đang dưỡng lão ở quê.
Tôi đã rạn cả xương vai để có được đoạn ghi âm tự thú của bà ấy nên chẳng thể cho không anh.
Tôi chỉ muốn nhờ anh việc này: sắp xếp một cuộc gặp mặt cho tôi với ngài Phùng Kính, Khúc Hằng từng ở trong đội của ông ấy.”
Phùng Kính rất ghét cánh phóng viên nên Tề Thời Chiêu làm sao cũng không hẹn gặp ông ấy được.
Hắn đang kiên nhẫn đợi đáp án thì bỗng nghe Phó Yến trầm tĩnh nói, “Hãy khoan, tôi có một đề nghị khác.
Anh đã thuyết phục cho tôi thấy anh là một phóng viên giỏi.
Tề Thời Chiêu, tôi sẵn lòng trả tiền cho anh tiếp tục công việc điều tra.
Nếu anh đồng ý, tôi sẽ không chỉ đáp ứng yêu cầu vừa rồi mà còn hỗ trợ anh mọi mặt trong vụ này.”
“Chà… anh Phùng thật hào phóng.
Tôi cả sợ đấy.”
“Tôi không thích giao dịch, tôi muốn làm chủ.
Nội trong mười hai tiếng tiếp theo, nếu anh đã suy nghĩ kỹ thì hãy gửi đoạn ghi âm cho tôi.”
Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
Tề Thời Chiêu trầm tư nhìn điện thoại, quả thực là một đề nghị hấp dẫn.
Cánh cửa sau lưng hắn mở banh ra, Giang Vanh vừa gợi cảm vừa gợi đòn thu cái chân dài miên man mới đá cửa, ngái ngủ cài từng cúc áo sơ mi rồi thắt cà vạt: “Tôi đi làm đây.
Cấm anh rớ vào đồ đạc của tôi.
Hi vọng lúc tôi về nhà thì anh đã cuốn xéo.”
“Tôi là chủ hộ hợp pháp của nơi này.” Tề Thời Chiêu huơ huơ sổ nhà.
Giang Vanh lườm nguýt: “Hợp đồng thuê nhà của tôi còn tận nửa năm.
Tự nhiên anh chạy về nước sớm quá thì cố ở trong căn phòng ọp ẹp này đi!”
Dứt lời, cậu ta thô lỗ sập cửa cái ‘rầm’, vội vã đi tới khách sạn, trong lòng oán giận: tưởng đâu vớ được một anh giai cường tráng ngon nghẻ, ai ngờ là một gã đi tranh nhà ở với mình.
Đêm qua phục vụ ở hộp đêm đến hơn ba giờ sáng, về nhà là gần bốn giờ nên Giang Vanh ngủ quên, đi làm muộn.
Cậu ta thành khẩn gập lưng xin lỗi quản lý rồi nhanh nhẹn sửa soạn ra quầy bar, khéo léo như biểu diễn tạp kỹ lau chùi chai rượu, ly thủy tinh.
Giang Vanh vừa làm vừa liếc mắt ‘tia’ những vị khách ở trong sảnh.
Một nhân viên công sở bồn chồn liên tục nhìn đồng hồ; hai người đàn ông có vẻ là dân môi giới nhà đất và khách hàng; một nhóm thanh niên có nam, có nữ rôm rả ăn điểm tâm.
Mười lăm phút sau, người mà nhân viên công sở đợi đã đến.
Mười phút nữa, khách hàng của tên môi giới nhà đất lắc đầu ra về, hắn ta buồn bực ra quầy bar mở hàng cho Giang Vanh; một người phụ nữ xinh đẹp ghé vào quầy gọi cocktail.
Nhóm thanh niên ăn mãi mới xong bữa sáng lục tục rời khỏi.
Mười lăm phút tiếp theo, có ba người đi vào: một ông trung niên cao ráo, một cô gái dễ thương và một chàng trai với nét cười nhàn nhạt.
Cô gái đến quầy gọi đồ uống, nụ cười và giọng nói đều ngọt ngào, ngoắc ngón tay: “Nếu anh có thể khiến bạn của tôi vui vẻ thì gấp đôi tip.”
“Quý cô thật hào phóng.” Giang Vanh cười nháy mắt.
Lâm Xuân Tư hơi mất tập trung thì chợt nghe Văn Nhất Niệm nói ‘hãy xem kìa!’, theo bản năng nhìn về phía quầy bar, liền bị kỹ thuật điệu nghệ đẹp mắt của bartender cuốn hút.
Chất lỏng trong ly thủy tinh đổi màu sắc như bầu trời Hawaii từ lúc bình minh về buổi hoàng hôn.
Cậu tròn xoe mắt, khẽ ‘wow’.
Văn Nhất Niệm cười tươi tip cho Giang Vanh: “Cảm ơn nha.”
“Cho tôi hỏi: đó là bạn trai của cô à?”
“Không phải.”
“Tức là tôi có cơ hội?”
Cô liếc xéo: “Không đến lượt anh đâu.”
Giang Vanh vừa làm việc vừa nheo mắt ‘nghía’ Lâm Xuân Tư: chân dài, vai rộng eo gọn, trông vừa bền vừa dai, khuôn mặt và yết hầu thật con mẹ nó gợi cảm.
Bỗng, một quý bà trung niên tiến vào sảnh với hai người đàn ông, đi thẳng đến quầy bar, chưa cần nghe Giang Vanh chào liền chìa điện thoại ra trước mặt: “Cậu là Giang Vanh?”
“Vâng, tôi – …”
Tiếng nói chưa hết thì người đàn bà trung niên vung bàn tay cầm điện thoại tát Giang Vanh một tiếng vang dội, quát: “Thì ra là mày! Thằng đĩ đực quyến rũ con trai tao hư hỏng! Hôm nay tao phải cho cái đồ ôn dịch mày một trận nhớ đời!”
Hai gã đàn ông đi theo xồng xộc xông vào quầy, túm lấy hai cánh tay lôi cậu bartender ra.
Tất cả mọi người sửng sốt, lúng túng trơ mắt nhìn, không biết phải làm gì.
Lâm Xuân Tư đột nhiên đứng dậy làm Văn Nhất Niệm giật cả mình.
Cô ta nghe cậu nói, “Mở chế độ video đi.”
Xương gò má của Giang Vanh bị góc điện thoại đập vào, lập tức tím tái một mảng.
Cậu ta giống như không kịp phản ứng với sự việc, rơi vào thế bị động, gập hai cánh tay che chắn.
“Dừng lại!” Lâm Xuân Tư can thiệp, dùng sức kéo vai một gã côn đồ tránh ra, đoạn xô gã kia ngã xuống đất.
Thực tình cậu không định làm ai ngã nhưng không biết cách kiểm soát sức lực.
Hành động xô ngã đó làm gã nọ cảm thấy mất mặt, trong khi Lâm Xuân Tư đang cúi xuống thì gã vơ lấy một chai rượu đập vào sau vai cậu.
Âm thanh vỡ toang gai người.
“Anh có sao không?” Lâm Xuân Tư nhíu mày, không để ý tới vết thương đỡ Giang Vanh dậy, mắt nhìn thẳng trong khi ghì tay thuận của người kia: “Thưa bác, hành hung người khác là hành vi vi phạm pháp luật có thể bị xử lý đến khung hình sự!”
Giang Vanh có phần sửng sốt nhìn cậu.
“Cậu là ai? Bạn của nó à? Đừng có xen vào chuyện của người khác! Cậu biết nó là ai không? Là một kẻ ái nam ái nữ! Nó