Em thật sự ngoan ngoãn nghe lời Hân Nghiên mà nhắm mắt lại nhưng càng lúc càng khó chịu, đầu em rất đau nhưng thấy Hân Nghiên ngủ say nên em không dám nói.
Đột nhiên em lại ho sặt sụa em cố kiềm nén nhưng không được Hiểu Tinh ho rất dữ dội
Hân Nghiên bây giờ cũng đã tĩnh dậy liền với tay lấy ly nước ấm đã chuẩn bị sẵn cho em
" Ngoan uống nào "
Cô nhẹ nhàng đỡ lấy cổ em rồi từ từ đút nước
" Từ từ nào! "
Em ho đến mức rát cả cổ họng
" Em khó chịu lắm đúng không! Sao lại không gọi tôi "
Hân Nghiên thì thào nói
" Tỷ...!tỷ..
ngủ..
em...!khụ...!khụ...!"
Hân Nghiên hiểu ý em rồi.
Thật ra Hân Nghiên không có ngủ chỉ là thấy em nằm yên cô cứ nghĩ là em ngủ nên không dám nhút nhích
" Nào lại không ngủ đuợc à "
Hân Nghiên để em nằm lên tay mình rồi lại kéo em vào lòng
" Hức...!em..
khó..
hức...!chịu...!"
Bây giờ em mới bắt đầu mếu máo với Hân Nghiên
" Sao lại không nói với tôi từ sớm chứ "
" Hức...!tỷ...!tỷ..
hức..đừng..
mắng...!hức...!em "
Em ngước lên nhìn Hân Nghiên
" Tôi có mắng em khi nào đâu! Ngoan không mắng không mắng "
Cô hôn nhẹ lên trán em như một cách dỗ dành
" Uống thuốc nhá! "
Em mệt rồi chẳng thèm trả lời nữa
Cô quay qua bên kệ tủ kéo một ngăn ra lấy một viên thuốc màu trắng là loại thuốc giảm đau
Thuốc uống thì cũng đã uống nhưng em vẫn như thế vẫn khó chịu
" Tôi là chủ tịch của Hàm thị đấy! Không phải muốn ôm tôi là dễ đâu "
Hiểu Tinh nghe thế liền chui rút vào người cô rồi ôm khư khư Hân Nghiên không chịu buôn
" Ôm một cái là một nghìn tệ nhá "
Em lập tức buôn cô ra
" Tỷ..
tỷ..
em không có tiền! Không...!ôm đuợc "
" Gần cả tuần tôi không đến công ty rồi đấy! Em làm sao bù lại tổn thật cho tôi đây "
" Em có bắt chị ở với em đâu "
Hiểu Tỉnh lẩm bẩm nhưng làm sao Hân Nghiên không nghe thấy đuợc.
Cô ôm chằm lấy em
" Ơ! Tỷ tỷ...!một cái ôm một trăm nghìn tệ nhá "
Cô cười nhẹ một cái
" Có cà thẻ không? Tôi trả truớc 50% có được không nào "
Hân Nghiên ôm siết lấy em
" Không đuợc! 70% mới đuợc "
Hân Nghiên lại bật cười
"