" Nằm thế này sẽ trẹo cổ mất! Đúng thật là..."
Cô khụy một chân xuống đất tay vén nhẹ máy tóc của em lên, cứ như thế nhìn ngắm khuôn mặt của em
" Ngốc ngốc ngốc!! "
Cô véo nhẹ lấy mũi em vừa tức vừa thương
" Chẳng phải chỉ cần chạy đến mếu máo gọi hai tiếng tỷ tỷ thì mọi thứ đã có thể nhẹ nhàng hơn rồi! Bây giờ tôi không phải đau đầu mà nghĩ cách nữa "
Cô có thể giúp em nhưng những người đó là gia đình là người thân và là những người em yêu quý thì làm sao Hân Nghiên đụng vào được
" Chỉ cần nói một câu chẳng phải là được rồi hay sao! Tôi có gì mà không làm được chứ "
Hân Nghiên chống tay đứng dậy, đỡ đầu em nằm lại ngay ngắn, giúp em dũi thẳng chân rồi kéo chăn đắp lên.
Cô từ từ lấy bàn tay nhỏ ra
Tay Hiểu Tinh không bị thương đến rách da nhưng bây giờ nó bầm tím cả lên còn sưng to rất nhiều.
Hân Nghiên lấy lọ thuốc ra, một cái lọ khá nhỏ chỉ vừa đủ bôi hết một bàn tay thôi
" Bình thường chỉ cần đau một chút là lại nhõng nhẽo chạy đến vòi vĩnh rất nhiều thứ nhưng lần này sao lại không làm vậy chứ "
Hân Nghiên cứ mãi suy nghĩ tức giận mà bấm nhẹ vào tay em.
Em cảm nhận được đau đớn liền muốn rút tay lại, mặt nhỏ nhếu lại khẻ rên lên một tiếng
" Cho em đau chết luôn! "
Miệng thì nói như thế nhưng tay thì xo.a nắn rất nhẹ nhàng.
Bôi một lúc thì cũng đã xong, cô hôn nhẹ lên tay nhỏ rồi nhẹ nhàng để vào trong chăn
" Haizz! Cục nhỏ này sao lại luôn khiến người ta phải lo lắng thế chứ "
Cô mệt mõi đi vào phòng tắm
30 phút sau
Hân Nghiên đã tắm xong, cô khẻ bước ra ngoài tắt đèn trèo lên giường
Cô đỡ lấy đầu em đặt lên tay mình rồi ôm em vào lòng
( Mùi của cục cưng thật là thơm )
Bỗng
" Ưm...tỷ tỷ..hức...tỷ tỷ..."
Giọng nói ấm áp pha chút nghẹn ngào
" Ngoan ngoan! Tôi