Đến khi Hân Nghiên tĩnh dậy em lại làm như chẳng có gì sảy ra chỉ là mặt em luôn ủ rủ mãi
Cọc cọc
Hân Nghiên dùng đũa gõ cọc cọc lên bàn khiến em giật cả mình
" Tập trung ăn sáng đi nào! "
" Em...em không muốn ăn nữa! "
Từ sáng đến giờ em cứ như thế trầm tư yên lặng hỏi thì trả lời không hỏi chỉ biết im lặng
Em rời khỏi bàn ăn ra sofa mà ngồi, em không ăn cô cũng dừng đũa
" Dọn đi! "
Hân Nghiên cũng theo em ra ngoài
" Sao vậy? Sao lại kén ăn rồi "
Cô biết những vẫn muốn hỏi
" Em đâu có kén ăn đâu..."
" Hả gì đây "
Cô cầm sắp giấy em đang để trên bàn lên xem
" Là giấy của trường gửi đến "
( Giấy nợ!! )
Em giơ tay lên giật lấy
" Trả cho em!! "
Hân Nghiên giơ lên cao có ý không hề muốn trả lại
" Tiền tôi cho em đâu? Sao lại có giấy nợ "
Em luống cuống muốn lấy lại nhưng không được, em chỉ cao có 1m 58 nhưng cô lại cao đến 1m78 với chiều cao thấp bé của em thì dù có nhảy cũng không với tới
" Trả cho...em! "
" Trả lời tôi trước đã! "
Em vẫn cố gắng nhướm người lên để lấy lại nó.
Hân Nghiên chỉ là muốn em thành thật kể mọi chuyện cho mình nghe
" Trả...cho em đi mà!!! "
" Em muốn nó thì phải trả lời tôi! Tại sao tôi cho em nhiều tiền như thế mà bây giờ trường lại báo giấy nợ tiền học "
Em vẫn không trả lời tay cố bám vào vai Hân Nghiên nhảy lên mà lấy.
Thấy em như thế cô cũng không muốn làm khó em nữa và còn sợ em với tay không được va phải chỗ nào ngã mất thì nguy nhưng
" Thôi được......ấy!!! "
Em nhấn vai Hân Nghiên xuống bật một cái nhảy lên người cô.
Hai chân kẹp chặt lấy eo của Hân Nghiên.
Cũng may là Hân Nghiên khá mạnh chân vẫn trụ được, hai tay đỡ lấy hai cánh mô.ng tròn trịa
" Trả cho em! "
Em nhân cơ hội hai tay cô đỡ lấy em liền giật lấy giấy báo
" Em thật là! Có biết như thế là nguy hiểm lắm không hả "
Cô hơi lớn tiếng mắng em, em liền xụ mặt với cô
" Hứ! Tỷ