Hôm đó cô lao ra cùng em, ôm lấy thân thể nhỏ vào lòng bảo vệ.
Câu xin lỗi này đáng lẻ phải nói cho em sớm hơn
Thân thể cô va vào những nhánh cây nhưng vẫn ôm trọn lấy em.
Cả người va đập xuống đất nhưng tay vẫn giữ chặc đầu em, để cả thân thể em nằm trong trên người cô.
Chấn thương này thật sự quá lớn rồi
" Ngoan! Khóc gì chứ! Tôi không sao! "
Bóng tối bao quanh cả khu rừng này, tuy có chút ánh trăng nhưng nó cũng không thể xua tan được bóng tối.
Bây giờ người cô đều toàn là vết thương, em cũng bị thương nhưng nó không hề đáng khể.
Em không thể nào dìu cô đi nổi, vì em vừa đói vừa mệt, em chỉ có thể để Hân Nghiên nằm trên đùi nhỏ của mình mà chờ đợi cứu viện
" Tỷ..tỷ! "
Hân Nghiên vừa cười vừa thở dốc
" Hữa..! Sao vậy? Lo cho tôi sao? Nào tôi nói rồi tôi không sao đâu, nhìn xem chẳng phải bây giờ tôi đang nói chuyện với em sao!! "
Hân Nghiên cả người tả tơi, chân đã bị gãy, tay cũng bị thương, cả gương mặt xinh đẹp cũng thế.
Nhìn cô như thế em phải nói là rất sợ, vừa sợ vừa hoảng , lại trách mình vô dụng không cứu lấy được cô
" Tỷ.tỷ...đáng ghét lắm! Nếu đã không cần em thì...liều mạng làm gì "
Em uất ức mà khóc nất cả lên
" Ngốc à! Ai bảo không cần em bao giờ...không có em bảo bảo phải làm sao!! "
" Như vậy tỷ tỷ chỉ lo cho bảo bảo thôi..còn em thì không quan tâm "
" Ngoan đừng khóc! Khóc sưng mắt thì tôi biết lấy gì bù đắp đây! "
Hơi thở của Hân Nghiên càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng dồn dập
" Ai cần...chứ! Nếu lúc đó bỏ mặt em thì chẳng phải bây...giờ sẽ được ở bên cạnh chị Uyển Tinh rồi sao!! Ai mượn vậy...ai mượn tỷ tỷ lao ra chứ "
Cô dùng hết sức lực cười với em một cái
" Tôi không lao ra thì lấy ai bảo vệ cho em! Em mà gặp chuyện gì tôi phải làm sao! Phải biết đi biển cùng ai chứ? Ngoan qua chuyện này rồi tôi sẽ đưa em đi biển chơi nhé!