" Làm ơn! Có ai không, làm ơn cứu chúng tộ, van cầu các người hãy cứu lấy chúng ta!! Làm ơn!!!! "
Hân Nghiên đã ngất lịm đi bây giờ em không biết phải làm thế nào.
Hiểu Tinh vừa khóc vừa gào trong vô vọng, cánh rừng này quá lớn rồi
" Tỷ..tỷ!! Đừng, đừng bỏ em, đừng bỏ rơi em mà! LÀM ƠN, CÓ AI KHÔNG CỨU CHÚNG TÔI VỚI "
Em dùng hết sức lực để gào thét
" LÀM ƠN, CỨU TỶ TỶ!!!!!!! "
Tay cô càng lúc càng lạnh, hơi thở cũng yếu dần, yếu dần
" Tỷ tỷ.
Mau tỉnh lại cho em, tỉnh lại cho em đi mà, em xin chị đấy "
Em lấy tay cô áp vào mặt mình, nước mắt rơi lả chả vào mặt cô, nước mắt vô cùng ấm nóng
" Hàm Hân Nghiên! Em ghét chị lắm, ghét lắm mau tỉnh dậy cho em, tỷ tỷ thất hứa, thất hứa, em ghét chị, ghét chị "
Em la hét trong vòng 2 tiếng đồng hồ, hét đến nỗi lạc cả giọng, tắt cả tiếng.
Đã mấy ngày em không ăn không uống còn la hét trong mấy tiếng liên tục.
Cơ thể nhỏ làm sao chịu được
Thứ duy nhất bây giờ em có thể làm chính là ôm chặc lấy cơ thể lạnh toát của cô, để cơ thể ấy cho em một chút can đảm
Tít tít tít
Một tuần sau
Một cô gái được đưa vào bệnh viện cách đây một tuần trong tình trạng vô cùng nguy kịch
Tỷ tỷ ngốc! Tỷ tỷ ơi...Tỷ tỷ
( Đừng...đừng, đừng đi.
Quay lại đây, đừng )
" KHÔNG!!!!!! "
Cô hét lên một tiếng rồi giật mình tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhãi, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp
" Chị!!! "
Bỗng nhiên từ đâu có một người con gái ôm chặc lấy cô, nước mắt đầm đìa
" Chị! Chị làm em sợ lắm "
Nổi sợ trong lòng cô vẫn không ngui
" U...uyển Tinh "
" Chị!! "
Hân Nghiên từ từ giơ tay lên ôm siết lấy cô ấy, nước mắt cũng bỗng nhiên rơi xuống
" Uyển Tinh! Uyển Tinh, đừng bỏ chị, đừng "
" Em xin lỗi! Xin lỗi đã làm chị lo lắng rồi "
2 người họ ôm chặc lấy nhau không hề để ý rằng ở phía cửa đang có