Trên đời này có một câu nói rất hay " Cứ mãi lo cho người ướt áo...quanh đi ngoảnh lại ta mới là kẻ ướt lòng "
Lúc tình yêu nồng nàng nhất là khi ta cứ nghĩ mình cùng nhau ngắm nhìn con sóng dịu êm, dập dờn, óng ánh, đến khi tình vở thì lại trở thành ngọn sóng, dập ta đến mất hết hơi thở, chơi vơi không bến không bờ
Lúc còn yêu nhìn trời cao biển rộng, nhìn ánh dương tỏa sáng đợi ta trên chặn đường phía trước
Đến khi hết yêu là lúc bầu trời và biển cả lạnh lẽo nhất, vắng lặng nhất.
Rộng lớn đến đáng sợ, như muốn nuốt chửng lấy ta
Em cứ nghĩ tình yêu là màu hồng, vì bắt đầu em chính là công chúa nhưng đi mãi váy trắng cũng hóa đen, đôi giầy thủy tinh ấy cũng sẽ vỡ, nhiệt huyết hào hùng cũng chỉ còn là một giấc mơ.
Truyện cổ tích của em cũng sẽ bị thời gian làm cho mờ đi màu mực chỉ còn là một tờ giấy trắng như mới bắt đầu
...----------------...
Tách tách tách
Hiểu Tinh lờ mờ tỉnh dậy, trước mặt mình là trần nhà trắng tinh, bên cạnh là một trai nước biển
Có lẽ em đã ngất đi và ai đó đã đưa em vào đây
" Tinh Tinh! "
Tiếng gọi làm em phút chốc vui mừng
" Tỷ..........."
Người vừa gọi tên em là Duy Phong bạn trai cũng của em
" Em ổn chứ! "
Hiểu Tinh nhớn mày miệng nở nụ cười rồi nói
" Em ổn mà! Anh...anh sao anh lại đến đây "
Anh ta đưa cho em một ly nước
" Em cảm ơn "
Hiểu Tinh cuối gầm mặt mà uống, anh ta cứ nhìn em chăm chăm gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Em cảm thấy có chút không thoải mái
" Em...!"
Em muốn lên tiếng phá vở bầu không khí nặng nề thì anh ấy liền lên tiếng
" Ngu ngốc!!! "
Hiểu Tinh đơ cả người
" Em là một đứa ngu ngốc! "
" Anh..anh....n..."
Bốp bốp
Duy Phong hất bay ly nước em đang cầm trên tay làm em giật mình
" Lạc Hiểu Tinh em là một đứa ngốc! Em tưởng anh không biết sao! "
Em cố gắng trấn tĩnh lại gượng cười