Âu Dương Uyên Ngôn cứ thẫn thờ đi về phòng, thì tiếng ném vỡ thuỷ tinh vỡ nát làm cô giật mình, thì ra cô đang đứng ngay thư phòng của bố chồng.
Tiếng quát mắng làm chân cô như bị chôn lại, giờ thì cô đã biểu vì sao mẹ chồng cô chỉ dám nhìn theo bóng anh, thì ra khi ông nói có việc muốn nói thì bất cứ ai không được làm phiền. Nếu cô không nói cô mệt thì có lẽ mẹ chồng cô đã không cho cô lên.
"Anh rốt cuộc là có ý gì? Anh muốn chống đối đến khi nào?"
"Chẳng phải bố muốn con kết hôn với người môn đăng hộ đối sao, bố có quan tâm đến cô ấy có yêu con hay không? Giờ con kết hôn rồi, là nhị tiểu thư Âu Dương Gia, chủ tịch của Âu Thị, bố muốn con thế nào mới không gọi là chống đối đây?"
Tiếng nói của anh mang theo ý giễu cợt, cô đứng ở ngoài cửa tay siết thành quyền, cô muốn đi cũng không đi được. Cô có thể tưởng tượng ra là bố chồng cô rất tức giận, tưởng tượng ra tâm trạng anh tệ đến cỡ nào.
"Tôi không nói anh lấy vợ về để chưng."
"Con không thích, càng không muốn người con không yêu mang thai con con, nếu bố thích...thì cứ việc."
"Anh!"
Tiếng vỡ của thuỷ tinh vang lên lớn hơn, còn có cả tiếng tát lớn, cái tát này chắc bố chồng của cô chắc chắn là dùng hết sức. Uyên Ngôn nặng nề dời bước chân đi, mặt trắng không còn giọt máu, cô không ngờ những lời như vậy anh lại có thể nói ra.
Ngồi dưới nhà là mẹ chồng cô cùng vợ chồng Tử Nguyệt, mặt ai cũng nghiêm trọng cả, tiếng vỡ lớn như vậy ai cũng có thể nghe được. Huống gì những người dưới nhà chính.
"Mẹ ơi, mẹ cứu anh ấy đi."
Giọng Uyên Ngôn thều thào rồi cô ngã quỵ xuống cầu thang, Tử Nguyệt chạy đến đỡ cô, mẹ chồng cô không nói gì đi thẳng lên lầu, Tử Nguyệt theo chồng đỡ cô lên. Đi qua thư phòng cô còn có thể nghe được tiếng gây gỗ của bố mẹ chồng.
"Ông có thôi ngay không? Sao ông cứ bắt con nói ra những lời khó nghe thế? Nó là con tôi, đứa con tôi mang nặng đẻ đau, ông xem ông làm gì nó thế này?" Cô có thể nghe được giọng nói thổn thức của mẹ chồng, đáng lẽ cô không nên về đây, không nên về đây mới phải.
"Bà xem đến nói chuyện có nể mặt tôi không? Thằng nghịch tử này hôm nay tôi phải đánh chết nó."
"Ông đánh chết tôi luôn đi."
Tử Nguyệt huýt chồng nhanh chân hơn, hai người nhanh chóng đỡ cô về phòng. Không ngờ từ nhỏ đến lớn bọn họ mới thấy bố mẹ với anh hai căng thẳng như vậy.
"Anh về phòng đi, em thu xếp cho chị." Chồng cô gật đầu rồi đi ra phỏi phòng không quên đóng cửa phòng lại.
"Cậu với anh tớ có chuyện gì? Tớ không nghĩ lại tệ như thế này." Tử Nguyệt chỉnh chăn cho cô xong, ngồi trên mép giường nhìn cô.
"Tớ không biết anh ấy là anh trai cậu."
"Khi học ở Anh tớ giấu thân phận mà."
"Càng không ngờ Tử Nguyệt tớ biết lại là đại tiểu thư Nam Cung."
"Đi học ai lại muốn chơi nổi chứ?!"
"Mà cậu với anh tớ...?!"
"Tớ với anh cậu có lẽ không thích hợp."
Hai người cứ như vậy mà ngồi một lúc lâu, Tử Nguyệt muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cô nhìn theo hướng của Tử Nguyệt, thấy anh đã bước vào. Mặt Tử Hàn sưng lên, còn chảy máu nữa, tay anh có lẽ bị mảnh thuỷ tinh cắt nên chảy máu.
"Sức khoẻ chị dâu không tốt, ngày mai em sẽ thuyết phục bố mẹ về Thanh Sa." Nam Cung Tử Nguyệt làm như không quen biết cô, sau đó chỉnh chăn mới bước ra ngoài, cả quá trình đều không nhìn cô hay anh lấy một lần.
"Anh ổn chứ?" Âu Dương Uyên Ngôn nhìn anh, anh cũng không nói gì chỉ lẳng lặng lấy áo ngủ sau đó vào phòng tắm. Cô nằm mà không ngủ được, lát sau anh ra anh lại thay đồ, không phải là áo ngủ mà là áo thun quần jeans, anh vòng qua chỗ cô lấy chìa khoá, sau đó chỉnh đèn ngủ cho vừa phải rồi mới đi ra ngoài.
Cô ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa số thấy chiếc Lykan Hypersport quen thuộc chạy ra khỏi khuôn viên biệt thự, giờ này anh còn muốn đi đâu chứ?
Đêm cô cứ trằn trọc nhìn lên trần nhà, cô chỉ biết có nỗi đau của bản thân mà không nghĩ Tử Hàn cũng có nổi lòng khó nói, thì ra anh yêu người kia, vậy mà cô cứ tưởng... Nếu cô biết Nam Cung Tử Hàn đang chờ đợi người kia, thì cô nhất định sẽ không ký vào tờ giấy kết hôn đó.
"Ly hôn đi." Uyên Ngôn nhắn tin cho anh sau đó úp màn hình điện thoại xuống, cô cứ đợi hồi âm mà mãi không có, cảm giác mệt mỏi khó chịu cứ cuộn trào trong người.
Cô đúng là...vô tâm quá mà, chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã sai? Khi cô nghe theo bố mẹ từ bỏ Tuỳ Nhiên để làm lại từ đầu là cô cũng đã sai sao?
Hộp đêm náo nhiệt, nhưng trong một căn phòng VIP an tĩnh chỉ có mỗi mình anh, không có nhạc. Người đàn ông uống từng ly rượu một không ngừng nghỉ, anh không thể nhìn Uyên Ngôn được, càng không thể nhìn đôi mắt vì người kia mà thẫn thờ mà rơi nước mắt.
Nam Cung Tử Hàn tưởng thời gian có thể thay đổi một còn người, nào ngờ cô không thay đổi, chỉ có anh thay đổi, thì ra cô ấy vẫn một lòng một dạ đợi người kia.
Một cô gái phương Đông váy ngắn không che nổi đôi chân thon dài, cùng chiếc áo không ôm hết được bộ ngực căng tròn, không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh anh, cô ấy rót rượu cho anh, cô ấy nhìn anh mỉm cười. Đôi gò bồng đảo áp lên cánh tay rắn chắc của anh ma sát lên xuống, tay không an phận mà muốn kéo khoá quần của anh xuống. Anh giữ tay cô gái lại, đè cô gái lạ mặt ở dưới thân điên cuồng hôn, anh muốn quên đi hết tất cả, anh muốn quên đi khuôn mặt rơi nước mắt đó.
"Khụ khụ, Nam Cung thiếu gia cũng quá nhiệt tình đi."
Trước cửa là một cô gái nhỏ nhắn, vẻ mặt sắc xảo, khí chất cao ngạo. Đôi mắt sâu thẳm nhìn đôi nam nữ trên ghế sofa như đang cười.
"Ra ngoài." Nam Cung Tử Hàn điều chỉnh tư thế lại, sau đó uống thêm một ly rượu nữa, giọng nói lạnh lùng.
"Cô có nghe anh ấy nói chưa?"
Cô gái kia hống hách nhìn cô gái khí thế cao ngút trời lên giọng. Cô gái sắc xảo vẫn đứng đó không nói gì, chỉ đứng tựa vào cửa khoé môi cong lên, sau lưng cô gái đó là một cục bông nhỏ rất đáng yêu,